La Hạo Thiên : "Không , ba mua vé sân ga, lát nữa sẽ tiễn con lên tàu."
Đợi khi La Tiếu chỗ, nhà họ Cảnh cũng phái đưa một cái túi đến, đó là một ít đặc sản thủ đô mà nhà họ Cảnh chuẩn , bày tỏ một chút tâm ý.
Tàu hỏa vang lên một tiếng còi đó dần dần lăn bánh. La Tiếu vẫy tay tạm biệt qua cửa sổ. Một năm nay đổi nhiều mạng con .
Vẻ mặt mỗi trong ga tàu đều quyến luyến nỡ, khiến La Tiếu cảm thấy ấm áp, trong đầu bỗng nhiên nảy một câu hợp thời gian: 'Khoảng cách sinh sự ."
La Tiếu thu suy nghĩ, nghĩ đến việc ngày mai sẽ học, cô theo từng bước để chuyển khỏi trường học, vẫn nên xin nghỉ thêm để đến chỗ khác thu gom d.ư.ợ.c liệu.
Đang suy nghĩ thì thấy một giọng quen thuộc, ngẩng đầu lên thì nhận là Tiêu Cảnh Dục gặp tàu hỏa. Lúc Tiêu Cảnh Dục cũng thấy La Tiếu.
Anh bước nhanh đến, : "La Tiếu, còn nhớ ?"
La Tiếu đáp: "Tiêu Cảnh Dục."
Tiêu Cảnh Dục xung quanh một chút, đó đổi chỗ với một ông chú đối diện La Tiếu. Sau khi hai xuống, hỏi: "Cô đang gì ?"
La Tiếu đáp: "Về thủ đô ăn Tết, sắp học nên về Cát Thị."
Tiêu Cảnh Dục : "Vậy tại cô về thủ đô để học, tin rằng chỉ cần cô đồng ý thì chắc chắn sẽ . Nghe lời cô , chắc là nhà cô ở thủ đô đúng ?"
La Tiếu đáp: "Chuyện dài dòng, hơn nữa con thích ràng buộc, thích tự do tự tại, ở Cát Thị ."
Tiêu Cảnh Dục gật đầu sáng tỏ: "Cô đúng là thoải mái."
"Vừa mới ăn Tết xong, ?"
"Định hợp tác với mấy em buôn bán nhỏ, đến bên khảo sát một chút."
La Tiếu nổi hứng thú: "Làm về mặt nào?"
Tiêu Cảnh Dục nhỏ giọng : "Chuẩn tìm chỗ hợp tác mở tiệm bán cơm, mới nổi lên, việc vòng vốn hạn. Muốn đến xem xem thể đặt mua trực tiếp lương thực, hoa quả khô từ chỗ ."
La Tiếu : "Mọi chọn chỗ xong ?"
Tiêu Cảnh Dục lắc đầu: "Đã xem qua vài chỗ, vẫn chọn, nhưng trong tháng chắc chắn là sẽ quyết định, còn sửa sang, trong thời gian đó cũng trì hoãn vài tháng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-421.html.]
La Tiếu hỏi tiếp: "Anh mở tiệm lớn chừng nào?"
Tiêu Cảnh Dục thấy La Tiếu khá là am hiểu, liền tình hình hiện giờ của bọn họ. Nếu như thuê chỗ nào rộng một chút thì sợ là ăn phát đạt tiền thuê cũng sẽ tăng lên, nhưng nếu mua thì nhiều tiền vốn như , chỗ nào nhỏ một chút thì sợ nếu đầu tư sửa sang đổi sang chỗ khác lãng phí tiền.
La Tiếu : "Các chuẩn bao nhiêu tiền đầu tư?"
Tiêu Cảnh Dục qua những xung quanh, hiệu cho La Tiếu một con .
La Tiếu cũng đề nghị bọn họ nếu như năng lực thì nhất là nên mua , giá trị chắc chắn sẽ tăng lên, nếu tiền vốn quả thực khó khăn thì chỉ thể bắt đầu từ quán ăn nhỏ, dần dần mở rộng .
Trong lòng thầm nghĩ, lúc xuống xe nên với một tiếng rằng cũng tham gia , dù chỉ cần đầu tư nhận hoa hồng là , bây giờ bọn họ mới chỉ bắt đầu chừng thực sự sẽ cơ hội.
Không chừng còn thể cho bọn họ một vài đề nghị, nhưng tham dự việc quản lý , chuyện càng nghĩ càng cảm thấy , vì cô bắt đầu âm thầm cân nhắc nên đầu tư bao nhiêu thì .
Có chuyện nên thời gian trôi nhanh, lúc tàu đến ga, Tiêu Cảnh Dục đúng lúc kéo phu khuân vác, giúp cô xách đồ xuống tàu. Vừa xuống thấy Lục Nghị Thần đang ở bục.
La Tiếu cảm thấy cảm động là giả: "Anh Lục, đến đón ?"
Lục Nghị Thần nhanh chóng đón lấy hành lý tay La Tiếu: " , tư của em gọi điện tối nay em sẽ đến, mang theo ít đồ nên bảo đến đón em."
Anh rằng vẫn luôn tìm cớ để gọi điện cho La Tư Viễn, thăm dò thời gina về của La Tiếu.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Dục đằng cô, hỏi: "Đây là?"
La Tiếu đáp: "Lần tàu hỏa xuống phía Nam quen , ngờ rằng hôm nay gặp tàu, đúng là duyên."
Ba cùng khỏi ga, Lục Nghị Thần cố ý ở giữa, tách hai .
Đợi khi khỏi ga, La Tiếu cảm ơn đề cử cho Tiêu Cảnh Dục một vài khách sạn , đồng thời hẹn tối mai sẽ mời ăn cơm, hết trách nhiệm của bản địa.