La Tiếu : "Cha, bố đưa cho con địa chỉ bạn của bố , lúc nào về thời gian tiện đường thể qua hỏi thăm một lát."
La Hạo Thiên uống nốt ngụm còn trong cốc, : "Được thôi."
Nói xong, dậy lấy từ trong ngăn kéo một quyển sổ da, địa chỉ và đưa cho La Tiếu, khi La Tiếu qua, cẩn thận cất .
Uống vơi vơi , nhà bên cạnh vọng sang tiếng thùng sắt rơi, khiến La Tiếu giật , mấy trong phòng đều cau mày .
Tiếp đó là tiếng của Tôn Lệ Anh vọng đến, La Hạo Thiên than thở một tiếng, chuẩn dậy qua bên đó xem.
Rồi Tôn Lệ Anh : "Kiều Hải Khánh những ngày tháng sống nổi nữa , ông đừng quên ông vẫn còn ba đứa con nuôi, cô bố, tại tới ảnh hưởng chúng chứ.
Trước nhịn, nhưng cũng thể cứ mãi gây họa cho nhà , hôm nay cũng sẽ thẳng, nếu ông cứ cứng đầu giữ cô ở , chúng cũng chấm dứt , độ lượng như thế."
Kiều Hải Khánh nên lời, nhưng thấy ba đứa con gái ở bên cạnh bà , ông cũng dám buông lời lẽ quá đáng, sang đứa cháu gái đang cúi gằm mặt ở giữa sân, trong lòng thực sự dằn vặt.
Rồi : "Kiều Manh, bác sẽ tìm cho cháu một ngôi trường nội trú, nếu cháu vẫn học thì ở luôn trong trường , cuối tuần nghỉ thì cháu về nhà bà cũng , hoặc đến chỗ bác đây cũng .
Nếu về chỗ cha con, ông cũng sẽ đuổi cháu , như đối với ai cũng , cháu thấy như nào."
Kiều Manh vẫn cứ cúi gằm trả lời, Tôn Lệ Anh : "Muốn học thì tìm bố , bố đều vẫn sống, cũng chẳng là khả năng quản ..
Nếu lão nhị thương con gái của chính , chúng dựa tiếp nhận nó, thì cũng là cuộc đời của nó, đừng quên những gì xảy đây."
Kiều Manh ngẩng mặt bác đang trầm mặc, : "Được , cháu cũng thấy bác khó dễ, cháu tới trường nội trú cũng , phiền bác ."
Đáng lẽ cô học nội trú ở trường, nội trú gì như ở nhà bác, hôm nay chính là bởi vì ăn mất socola của Kiều Vũ, chuyện như , cũng chính là để bản rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-461.html.]
bây giờ thể , nếu trở về, bà kế sẽ bắt để tự nuôi bản , đừng kế dễ , đợi khi nhận lương sợ rằng cũng chẳng còn bao nhiêu.
Cô quả quyết : "Bác, hai đừng cãi nữa, cháu sẽ ở trường nội trú, tiền học coi như cháu mượn của hai bác, đợi tương lai công việc, nhất định sẽ trả gấp đôi cho hai .
Trong lòng Tôn Lệ Anh nghĩ, thì đấy, nhưng tính cách cô như thế nào khác , chả lẽ họ vẫn , sợ rằng cho thì chỉ mất.
Một phụ nữ ở bên cạnh góp vui : "Nghe cháu , tìm việc, thì cần trả thôi."
" là, Kiều Hải Khánh cũng thật đen đủi, một đứa cháu gái như ."
"Lời của bà cũng đúng, chỉ , thể , còn xem đó là chuyện gì, cũng thể bỏ vợ để lo cho cháu gái chứ, cái nợ tính toán rõ ràng, nếu gia đình cũng sẽ tan vỡ."
La Hạo Thiên đến gần và : "Sắp đến giờ , giải tán ."
Đợi giải tán, La Hạo Thiên mới : "Chị dâu, dậy , chuyện gì từ từ ."
Tôn Lệ Anh : " Không là rõ ràng, đây nuôi ch.ó nuôi mèo mà là một con , bây giờ hai vợ chồng nuôi ba đứa con, còn nuôi thêm cả lão Tiền, tiền lương một tháng thật chẳng còn bao nhiêu.
Nếu như cô còn bố , chúng còn cách khác, nuôi cũng nuôi, nhưng bây giờ bố cô đều vẫn lành lặn sống , chúng cũng chỉ là bác trai, bác gái, thực sự là khó .
Đi học hành, chỉ mỗi 3 năm cấp ba, còn thi lên đại học nữa, đại học cũng nuôi ? ông nhà yêu thể diện, Kiều Manh cô rõ điểm của bác nó, nếu thì nào cũng tìm tới đây."