Thứ hiện mắt cô là một chiếc máy chụp ảnh hiệu chim hải âu, bên trong cái bọc còn ít cuộn phim cùng một cái bọc máy ảnh còn mở . Người đúng là chu đáo, cô xuống phía nam bao giờ buôn bán máy ảnh, chỉ buôn bán tứ đại kiện.
Trong thư phòng nhà họ Cảnh, khi quản gia tiễn La Tiếu thì thư phòng: "Cậu ba, cô La Tiếu , đưa thứ đó cho cô như lời dặn."
Cảnh Vạn Bằng vẫn tài liệu tay, đầu cũng hề ngẩng lên, chỉ thản nhiên : "Vậy thì , sức khỏe của ông cụ thế nào ?"
Quản gia trả lời: "Hết thảy đều , cô La thêm một đơn thuốc, là khi uống hết liệu trình thì vẫn lấy đồ ăn d.ư.ợ.c liệu, đó để hai đơn t.h.u.ố.c thực liệu."
Lúc Cảnh Vạn Bằng mới lên tiếng: " , chú việc ."
La Tiếu về thẳng nhà ông bà nội mà đến tòa soạn , cô hẹn với chủ biên của tòa soạn.
Cô báo họ tên của cho lễ tân, nhân viên lễ tân đưa cô đến phòng việc của tổng biên tập, hôm nay cô sẽ gặp là nay vẫn luôn trao đổi qua thư từ với cô.
Sau khi gõ cửa, bên trong tiếng truyền : "Mời ."
Nhân viên lễ tân đẩy cửa : "Tổng biên tập Uông, tác giả Tiêu Dao mà chị hẹn gặp đến ."
Tổng biên tập Uông dậy, nhiệt tình bước đến bắt tay với La Tiếu, : "Con và nét chữ của cô giống , đều phóng khoáng linh động."
La Tiếu trả lời: "Chị quá khen, cuối cùng cũng gặp chị ."
Hai chuyện trong phòng việc lâu, tổng biên tập Uông cảm giác hận thể gặp sớm hơn với La Tiếu.
Trong lúc chuyện với La Tiếu, cô tìm ít linh cảm, hơn nữa cô cũng thu hút bởi những câu chuyện thường thức nhỏ, những điều kì diệu nhỏ mà La Tiếu .
Đồng thời cũng thống nhất một nghìn chữ sẽ tính mười tệ, một bức tranh phối hợp là hai tệ, mỗi tháng vẫn hai bài như đây, thể về những đem những điều kì diệu nhỏ thường ngày, hoặc là những kiến thức về sức khỏe, về an đan xen lẫn .
Sau khi bàn bạc về chuyên mục, La Tiếu lấy tiểu thuyết Mùa xuân ấm áp vài trăm nghìn chữ mà đưa cho tổng biên tập Uông để cô xem qua. Tổng biên tập Uông xem qua vài chương, cảm thấy tệ, tinh thần phấn chấn, là một cuốn tiểu thuyết khích lệ tinh thần khác.
Vì bắt đầu từ tháng tiểu thuyết Mùa xuân ấm áp sắp xếp để đăng nhiều kỳ, lúc La Tiếu từ tòa soạn thì trời gần trưa, tổng biên tập Uông vốn định mời La Tiếu ăn cơm nhưng La Tiếu khéo léo từ chối. Nhiều đến tìm cô việc như , chắc chắn là bận, cô vẫn nên tinh ý một chút thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-484.html.]
La Tiếu ở trạm xe bus, gặp một từng duyên gặp qua một . bây giờ ? Râu ria xồm xoàm, quần áo hình như lâu .
La Tiếu một lúc lâu, thấy chút chán chường và sa sút. Hơn nữa thế nào cũng thấy chút ngơ ngẩn. Trong lúc cô đang thì bỗng lùi về phía , một chân đạp mép bục của trạm xe bus, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Có thể là giật khiến đó tỉnh táo , cảm nhận ánh mắt của La Tiếu liền ngẩng đầu qua bên . Vừa cũng nhận cô, chút ngượng ngùng bước đến: "Là cô, ngờ rằng gặp cô ở đây."
La Tiếu gật đầu: "Chào , ?"
Người nọ qua dáng vẻ nhếch nhác của , chút ngượng ngùng : "Mấy ngày nay khá là bận, chú ý nghỉ ngơi."
Sau đó : "Nói thật ngại quá, vẫn tên cô."
Ngày đó hỏi qua, nhưng La Tiếu nghĩ rằng cũng sẽ gặp , cũng vô ích, nên dứt khoát . Không ngờ rằng gặp một nữa ở đây, chẳng lẽ duyên với hai họ?
La Tiếu nhẹ: " tên La Tiếu."
Người cũng vội vàng đáp: " là Lục Ninh Chu."
La Tiếu gật đầu: " , ngày đó giới thiệu , đó vợ con chứ?"
Lục Ninh Chu nghĩ đến vợ con ở nhà, gương mặt hiện lên ý : "Ngày đó may nhờ cô và chị gái , nếu thực sự ."
La Tiếu Lục Ninh Châu, nhớ dáng vẻ mất hồn mất vía ngày đó của : "Gặp chính là duyên, đối xử với vợ , thể hiệu tâm trạng ngày đó của ."
Lục Ninh Châu xong lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi công văn , một địa chỉ và điện thoại đưa cho La Tiếu: "Mong cô nhận lấy cái , mặc dù bản lĩnh gì lớn, nhưng cũng coi như một quan hệ ở thủ đô . Sau nếu như chuyện thì cô cứ , thời gian thì đến nhà chơi."