La Tiếu đến bàn học, cúi đầu thấy một phong thư đặt ngay ngắn cái chặn giấy cũ. Trên mặt thư, nét chữ mềm mại rõ: “Người duyên tự mở.”
Cô khẽ nhướng mày, mở thư . Bên trong là vài hàng chữ ố vàng, kể về chủ nhân đời của gian —một cô gái sống ở thời Đại Đường. Cô vì vô tình gian mà vui sướng quá mức, đem bí mật lớn như trời khoe với bạn nhất.
Không ngờ kẻ gọi là “bạn ” đem chuyện truyền ngoài. Từ đó cô gái truy lùng khắp nơi, chạy trốn trầy trật, cuối cùng c.h.ế.t già, gặp . Số phận bi ai đến mức thôi cũng thấy thắt lòng.
Cô gái Đại Đường : “Người duyên, hãy nhớ giữ bí mật . Dân thường vô tội, nhưng ngọc trong tay thì thành tội.”
Mặt thư ghi rõ ràng về cách dùng gian. Miệng giếng lầu trúc thể uống mỗi ngày để dưỡng sắc, mạnh gân cốt. Thời gian trong gian trôi nhanh gấp đôi bên ngoài. Ruộng đất bên trong bốn mùa đều thể thu hoạch. Hoa quả trồng trong gian thơm hơn, ngọt hơn. Dưới tầng hầm lầu trúc còn một kho bảo quản tươi, hoa quả để sẽ bao giờ hỏng.
Đọc xong, La Tiếu bất giác đưa tay lên cổ. Quả nhiên cô sờ thấy miếng ngọc hình trăng non mà nguyên chủ đeo từ nhỏ. Mảnh ngọc mịn màng, giống thứ nhà họ La thể mua nổi.
Cô khẽ thì thầm: “Xem chính là hôm qua lúc nguyên chủ chảy máu, m.á.u dính ngọc nên mới kích hoạt gian…”
Miếng ngọc trông hết sức bình thường, hề điểm đặc biệt nổi bật. chính nhờ cái vẻ “ gì đáng xem” mà nó lọt mắt vợ chồng nhà họ La. Nếu , loại mà thấy đồ quý… e là lấy từ khi nguyên chủ còn nôi.
Từ nhỏ nguyên chủ bà cụ La chăm sóc. Vợ chồng họ La buồn đến cô . Mãi đến khi nguyên chủ chín tuổi, bà cụ La bệnh nặng qua đời, cô bé mới đẩy sang ở chung với hai đứa con gái nhà Đại phòng. dù , miếng ngọc vẫn may mắn phát hiện.
Nghĩ tới đây, La Tiếu thấy trong lòng như mấy con chim non đập cánh loạn xạ— chân thật, xen lẫn chút kích động khó thành lời. Cô xếp bằng trong phòng sách, nhắm mắt hít thở một lúc lâu mới đè niềm phấn khích xuống.
Khi tâm tình bình , cô dậy xuống lầu một, tìm đến nhà kho. Cánh cửa gỗ mở tỏa mùi hương của lương thực khô. Bên trong kho rộng hơn cô tưởng: lúa, khoai, bột, trái cây, rau củ… xếp đầy những kệ gỗ chắc chắn.
Đi sâu trong, cô thấy những giá đỡ nặng trĩu bảo vật: nào là đồ ngọc tinh xảo, vật dụng bằng vàng bạc, tranh chữ cổ, bộ bằng sứ men xanh, cả những tấm vải vóc mềm như mây. Không ít bên trong còn sợi tơ, chỉ thêu đủ loại màu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-7.html.]
Ở phía cuối cùng đặt một chiếc bàn nhỏ với nhiều ngăn kéo, ghi rõ từng mục: “Thực phẩm”, “Rau củ”, “Hoa”, “Hạt giống d.ư.ợ.c liệu”. Tất cả sắp xếp ngăn nắp như chăm sóc mỗi ngày.
Xem qua một lượt, La Tiếu liền vòng lầu trúc. Sau cánh cửa nhỏ là một khu rừng trúc an tĩnh. Trúc cao thẳng như trường kiếm, lá xanh lay động trong gió. Ven tường lầu trúc còn cả đống rơm xếp ngay hàng thẳng lối, khô vàng như phơi nắng cả tháng trời.
Chợt nhớ tới lò đất trong phòng bếp, cô kiểm tra. Bên trong bếp đầy đủ đến mức khiến cô dám tin mắt : hai bếp lò lớn nhỏ, d.a.o kéo, thớt, nồi, chén, thau gỗ… thậm chí ngay cả lồng hấp, dụng cụ se chỉ, cán bột đều sẵn sàng. Còn một tảng đá mài d.a.o bóng loáng.
“ là cái gì cũng .” Cô bật , lòng vẫn dâng lên niềm vui khó tả.
Rời khỏi bếp, cô cửa tìm miệng giếng nhắc trong thư. Vừa bước vài bước thấy cái giếng cổ, nước trong vắt đến mức thể rõ đáy.
Bị hiếu kỳ thôi thúc, La Tiếu múc nước bằng gáo hồ lô đặt cạnh giếng. Nước chạm môi liền mát lạnh, ngọt dịu, mềm như tơ lụa. Cô suýt bật thành tiếng: “Trời ơi… y như uống rượu ngon .”
Say mê thêm vài ngụm, cô ngẩng đầu rừng trúc mặt. Tuy khu rừng lớn nhưng đủ loại trúc cô từng thấy: quế trúc, tương phi trúc, tiến trúc, tử trúc, mao trúc… còn vài loại lạ mắt mà cô nhận .
La Tiếu khựng . Cô nhớ lúc trong gian bản mang giày. Hơn nữa bây giờ là ban ngày, nếu Lục Nghị Thần vô tình phòng mà thấy cô thì nảy sinh chuyện .