La Tiếu nghĩ thầm coi chừng biểu hiện của nhà với nhà họ Lục, sợ là ngay cả bọn họ cũng rõ cái bảo tàng .
Mà mộ của bà ngoại Lục Nghị Thần ở Trùng Khánh, trong khẳng định còn sự thật mà , nếu với tiền bạc cùng quyền lợi của gia đình, thì khả năng cả phần mộ phần cũng dời trở , nhất định là do của bà ngoại để , cho dời .
La Tiếu nghĩ mãi cũng rõ, suy nghĩ nữa, giữ cửa chen giữa, tiến trong ngủ, trời đất bao la ngủ là nhất, tỉnh ngủ mới tinh thần việc.
Một đêm trôi qua, đến giữa trưa ngày thứ hai thuyền trở về cách cảng Thiên Tân mấy chục hải lý, La Tiếu nghĩ thầm trong lòng, thế nào mới thể gửi tin tức cho Lục Nghị Thần, để bọn họ nên hành động hấp tấp, khi chuyến tàu từ Trùng Khánh bắt đầu khởi hành.
Hiện tại những xem như tìm , họ sẽ vị trí của kho báu, chỉ thể nhân dịp nó sẵn sàng một chuyến, đó tính toán.
Lúc thuyền ngừng , thấy bên ngoài : "Người ăn mấy hôm , cần đưa cơm cho , đừng để c.h.ế.t thuyền , xúi quẩy."
"Cũng mới ba, bốn hôm ăn, gì thể dễ c.h.ế.t đói như , , , ăn cơm."
La Tiếu thấy hai xa, lúc mới mở cửa buộc từ bên trong , đang chuẩn giống như leo từ cửa sổ, thì thấy đang mở khóa, La Tiếu cảnh giác tiện tay sờ soạng một cái búa cầm tay.
Sau đó trong nháy mắt cửa mở , đợi cô chuyện thì ôm lồng n.g.ự.c ướt dầm dề: "Tiếu Tiếu, em chứ, cô nhóc xa, bảo sẽ cần lo lắng ?"
La Tiếu ôm tới: "Em đây nghĩ là nếu hang cọp thì thể bắt cọp con, đúng , Thần, em chuyện quan trọng với ."
Lục Nghị Thần buông cô , càng ôm chặt hơn: "Em ."
"Anh Thần, cứ buông em , chuyện thật sự quan trọng", đó cô giãy giụa từ trong ngục của Lục Nghị Thần : "Anh rõ ràng, thuyền cha con nhà họ Lạc, một đàn ông hình xăm cánh tay.
Hôm qua đó khơi đến vùng biển quốc tế, đón một , giọng của đó thì thể đoán tuổi của đó cũng nhỏ, đàn ông hình xăm gọi đàn ông là Vi lão gia, quan trọng nhất là bọn họ rằng bọn họ tìm ngọc bội chính là miếng ngọc bội mà tặng cho em, ngọc bội chính là chìa khoá để mở cửa bảo tàng .
Chỗ bảo tàng ở Trùng Khánh bên âm đầu lĩnh, nhưng chỗ đó lớn , là tàn tích của Thần Nông Giá, nếu ai dẫn đường thì căn bản khả năng tìm tới vị trí cụ thể của bảo tàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-859.html.]
Cho nên mau để của rút , bây giờ bọn họ nghi ngờ khối ngọc bội năm đó mất, cho nên hai nếu như giữa trưa hôm nay giao ngọc bội, bọn họm thể tìm cánh cửa nào khác để .
Em nghĩ việc thể xác định là thật giả, cho nên chúng vẫn xác nhận , em nghĩ nên theo bọn họ một chuyến, tiên xác nhận nơi xuống , đó trở về chúng thương lượng."
Lục Nghị Thần sốt ruột: "Không , em nhất định cùng , về những điều cùng lắm thì chúng coi như , nhiều vật tuỳ bên ngoài cái gì , chỉ em an ."
Lục Nghị Thần xong La Tiếu , tâm trạng trong lòng thể nào yên , nhưng cái gì cũng quan trọng bằng sự an của Tiếu Tiếu.
"Tiếu Tiếu, hiện tại em theo , đưa em rời khỏi nơi , ngoan, lời ?"
"Anh Thần, em trong lòng của nghĩ gì, thế nhưng em năng lực tự bảo vệ , một khi em theo rời khỏi đây, thì sẽ khiến bọn họ cảnh giác, tin tưởng em , em sẽ bảo vệ thật .
Nếu thật sự một bảo vật như , chúng báo cho quốc gia cũng là một đức tính , ? Tốt hơn là để trốn trong Âm Đầu Lĩnh một lúc."
Hai với vài câu, ai cũng thuyết phục ai.
Cuối cùng Lục Nghị Thần lay chuyển La Tiếu: "Vậy em nhất định bảo vệ thật , đó chúng sẽ gặp ở quán cà phê ngay tại cửa cảng, theo em tới Trùng Khánh, nếu sẽ yên lòng."
La Tiếu gật đầu: "Được, tiên cho của rút lui , cũng cần xuất hiện ở bến cảng để gặp mặt bọn họ, để bọn họ cho là từ bỏ em, điều sẽ khiến em an hơn, em sẽ tìm cơ hội nhảy xuống biển thoát ."
Lục Nghị Thần xong lời , nhưng : "Em em cái gì , nơi cách bến cảng ít nhất cũng còn hai mươi hải lý, căn bản em sẽ khả năng trở bờ, vạn nhất gặp cá mập, em bây giờ?"