Người thuyền loạn thành một đoàn, một búa của La Tiếu hề nhẹ, thuyền bác sĩ, hơn nữa phận hiện giờ của họ thể bệnh viện chữa trị .
Quân Chấn Lâm - gọi là "Ô Đầu" thuộc hạ theo hơn nửa đời , nhắm mắt tàn nhẫn : "Không lên bờ nữa, trực tiếp Thượng Hải."
Quay đàn ông xăm trổ ngất : "Thi Dục, coi như nợ ."
Dặn dò những phía : "Đem t.h.u.ố.c dùng khẩn cấp tàu băng bó , đến Thượng Hải nghĩ cách ."
họ tìm cả nửa ngày trời vẫn tìm thấy, đồ vật như cánh mà bay, thuyền chuẩn đồ y tế khẩn cấp.
Lần tín của Thi Dục cũng bắt đầu lo lắng: "Ô gia, cầu xin ngài cứu lão đại của chúng , cứ tiếp tục thế , giữ cái tay mất."
Quân Chấn Lâm , nhưng bây giờ họ thể đăng ký, e là sự nguy hiểm ở bờ ngoài tầm kiểm soát của , ngờ săn chim chim mổ mắt, thế mà bẫy bởi một con nhóc.
Ánh mắt tràn ngập sự căm phẫn, nhưng về phía mặt biển đỏ như m.á.u thấy dễ chịu hơn một chút, trong lòng 'hừ' lạnh một tiếng, cô thể trả giá bằng chính mạng sống của .
Quân Chấn Lâm boong mặt biển, lạnh lùng : "Xuất phát Thượng Hải, ai thuận theo thì vứt xuống biển cho cá mập ăn."
Trong phòng, Lục Nghị Thần kinh ngạc chậm chạp phản ứng : "Tiếu Tiếu, chuyện gì thế ?"
La Tiếu kể nguồn gốc của gian , nhưng kể chuyện đến từ tương lai , nếu đến đây thì cô chính là con gái của nhà họ La, La Tiếu.
Lục Nghị Thần dám tin chuyện thần kỳ như thế, gian xanh um tươi như tiên cảnh cảm thán.
La Tiếu đưa dạo quanh một vòng trong gian, cuối cùng cũng bình tĩnh , trịnh trọng : "Tiếu Tiếu, chuyện còn ai ?"
La Tiếu lắc đầu: "Ngoài , em với ai hết."
Lục Nghị Thần thở phào nhẹ nhõm: "Tiếu Tiếu, chuyện kể cho ai khác nữa, đồ vật ở đây cũng nên ít dùng, em nên nhớ đạo lý 'Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*', em gặp nguy hiểm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-861.html.]
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: tội, lập công tội. Ý chỉ những thứ quý giá trong thì thường khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: tội, lập công tội. Ý chỉ những thứ quý giá trong thì thường khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
La Tiếu gật đầu: "Thực cũng , ngoài cái giếng ở sân , dùng lâu dài tác dụng điều hòa cơ thể, những gì sản xuất ở đây chỉ là chất lượng và vị khá , công dụng gì đặc biệt."
Lục Nghị Thần xong mới thở phào nhẹ nhõm, La Tiếu động tĩnh bên ngoài liền thuyền rời bến, : "Vốn dĩ bọn họ tàu hỏa đến Trùng Khánh, bây giờ sợ là họ chuyển hướng Thượng Hải, đó đổi xe Trùng Khánh."
Lục Nghị Thần : "Chúng vẫn nên nghĩ cách về bờ sớm, nhưng em yên tâm, sắp xếp , cứ cách 2 tiếng họ sẽ đến vùng biển lượn một vòng, còn nửa tiếng nữa chắc là họ sẽ đến."
La Tiếu : "Em thể vẽ chân dung của đó, thể để cho ông ngoại xem , thể sẽ nhận đó, dù thì bây giờ chúng cũng phận thật của đó nên cách nào tra ."
Lục Nghị Thần gật đầu : "Được."
La Tiếu động tĩnh bên ngoài: "Anh ngóng bên ngoài, nếu thuyền qua thì gọi em, giờ em vẽ chân dung."
Đối với cô vẽ chân dung là chuyện nhỏ, La Tiếu trực tiếp vẽ đàn ông xăm trổ và đàn ông vớt lên thuyền, xem xong thấy gì liền cất , xuống lầu khỏi trúc lâu.
Lục Nghị Thần vẫn cầm tay quả dưa đang ăn dở: "Vẽ xong ?"
La Tiếu "" một tiếng mở bức tranh cho xem: "Lão già chắc ông ngoại thể nhận ."
Lục Nghị Thần đưa mắt trong tranh: "Hình như thấy trong cuốn album ảnh do bà ngoại để ."
La Tiếu đầu óc cuồng: "Anh Thần, nhà đẻ của bà ngoại là như thế nào?"
Lục Nghị Thần đáp: "Cụ thể thì rõ, nhưng bà ngoại là rộng lượng, chỉ ông ngoại bên nhà bà ngoại còn ai nữa."
La Tiếu qua bức chân dung: "Có thể gia thế của bà ngoại hiển hách, hoặc thể là nhà giàu một vùng, kẻ khác nhắm đến, giấu phận để gả cho ông ngoại."