Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:19:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nếu là Giả Diệc Chân của đây, với lòng tự trọng cao, cô sẽ thấy hổ thẹn, mất mặt trở nên cáu kỉnh, giận dữ. bây giờ khác, Giả Thục Phân cùng vợ chồng Nghiêm Cương mới thừa nhận phận của con cô mặt tất cả bạn bè thiết. Họ bày sự chân thành và trân trọng nhất, coi cô như nhà.

Vậy nên cô thể phụ tấm lòng đó.

Giả Diệc Chân thần sắc đổi, giọng điệu thản nhiên:

“Cảm ơn chị, cũng thấy phúc khí hưởng hết, chẳng bù cho một , hưởng phúc mà cũng tư cách.”

Sắc mặt Chu Vân Vân biến đổi: “Cô!”

Tiểu Ngọc ở bên cạnh vỗ tay reo hò: “Không tư cách, tư cách! Anh Đình Tây ơi, ai tư cách thế nhỉ?”

Giả Đình Tây kịp gì, Tiểu Ngọc thè lưỡi trêu chọc Nghiêm Thông và Chu Vân Vân:

“Là cô chú đó nha!”

“Nghiêm Như Ngọc!” Chu Vân Vân tức điên định xông tới đ.á.n.h đứa trẻ, Nghiêm Thông vội vàng giữ chặt lấy vợ.

“Đừng giận, nó là do một tay nuôi lớn, đ.á.n.h .”

Đang chuyện thì Giả Thục Phân lau tay từ trong phòng , bà lên tiếng hỏi lớn:

“Cái gì mà sáng sớm ầm ĩ lên thế?”

Chu Vân Vân dậm chân: “Mẹ xem, con bé Tiểu Ngọc chẳng hiểu chuyện gì cả, nghịch ngợm hết chỗ , còn dám bảo con tư cách hưởng phúc.”

Giả Thục Phân nhướng mày: “Thì cô đúng là tư cách hưởng phúc còn gì, cô còn đứa con trai đấy, lo mà lụng vất vả để nuôi nó ăn học, mua nhà, lo công việc cưới vợ cho nó !”

Chu Vân Vân nghẹn họng.

Lại Giả Thục Phân tiếp: “Với , tính nết Tiểu Ngọc là giống , cô hiểu chuyện tức là bảo hiểu chuyện chứ gì? Nghiêm Thông, xem, hiểu chuyện ?”

Vân Vũ

Nghiêm Thông gượng gạo: “Sao thể thế hả .”

Thấy cãi chủ đề , vội vàng lảng sang chuyện khác:

“Mẹ, quen ở bệnh viện lớn đúng ? Mẹ đưa Vân Vân khám ạ? Cô sinh xong sức khỏe cứ yếu mãi.”

Giả Thục Phân suy nghĩ một lát: “Sáng nay rảnh, để chiều . Nếu vội thì cho thông tin liên lạc của bác sĩ, tự đưa vợ .”

Hồi bồi con Diệc Chân viện, bà đúng là quen mấy bác sĩ giỏi.

Nghiêm Thông vẫn hài lòng. Ý đồ của đơn giản: dẫn để bà trả tiền chứ .

Hắn tiến gần Giả Thục Phân, hạ thấp giọng:

“Mẹ, xưởng đồ hộp mấy năm nay ăn bết bát, lương lậu chẳng phát bao nhiêu, sắp đóng cửa đến nơi . Vợ chồng con trong tay chẳng mấy đồng…”

Giả Thục Phân nắm c.h.ặ.t t.a.y . Xem kìa! Bà ngay mà! Lại đến để đòi tiền!

tiền!” Giả Thục Phân phun bốn chữ đầy kiên định.

“Vợ sinh con xong để bệnh tật thì tự mà nghĩ cách. Không tiền mà cũng dám lặn lội đường xá xa xôi chạy đến Lộc Thành, định coi với cả là cái máy rút tiền chắc?”

Sắc mặt Nghiêm Thông xanh mét, lý sự cùn:

“Mẹ thế là đúng . Cùng là con trai, quanh năm ở nhà cả lo toan cho họ, chẳng đưa cho con với hai cái gì. Giờ con hỏi mượn tí tiền khám bệnh mà cũng cho ?”

Giả Thục Phân trầm giọng hỏi: “Anh mượn bao nhiêu?”

Nghiêm Thông giơ bàn tay : “Năm nghìn tệ.”

Giả Thục Phân suýt nữa thì tức c.h.ế.t. Bà hít sâu, hít thật sâu để nén giận.

Tiểu Ngọc nhanh nhảu chạy lấy cái chổi lông gà bà thường dùng để vụt Nhị Mao đưa tới:

“Bà nội, đây ạ!”

Giả Thục Phân vung chổi lông gà quất túi bụi Nghiêm Thông:

“Cái đồ tham lam vô độ ! Năm nghìn ? Anh dám mở mồm xin năm nghìn? Sao tự bán xác xem nổi năm nghìn ? Trước khi bán để đ.á.n.h cho một trận …”

“Mẹ, ơi…” Nghiêm Thông chạy thục mạng khắp sân để né đòn.

Chu Vân Vân chạy tới giải cứu chồng: “Đừng đ.á.n.h nữa!”

Tiểu Ngọc thấy thời cơ đến, liền ném cây chổi xuống ngay chân Nghiêm Thông. Hắn kịp tránh, vấp một cái ngã sầm mặt xuống đất.

“Á! Đau quá!”

Tiểu Ngọc kiêu ngạo vểnh cằm, phủi phủi tay: "Dám đến nhà bắt nạt khác , hừ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-234.html.]

Mẹ con Giả Diệc Chân mà ngây . Tiểu Ngọc lợi hại ?

Lúc Chu Vân Vân đỡ Nghiêm Thông dậy, thấy mũi m.á.u chảy ròng ròng.

“Anh Thông! Trời đất ơi! Anh mau ngửa đầu lên!”

Hai lúng túng xử lý nhưng m.á.u càng chảy mạnh hơn. Giả Thục Phân đảo mắt trắng dã, ném cái gậy xuống, lấy một chiếc khăn thấm nước giếng quăng cho Chu Vân Vân.

“Ngu thế , mỗi cái chảy m.á.u cam cũng xử lý. Ngồi cúi đầu về phía , lấy khăn ấn cánh mũi.”

Chu Vân Vân ngơ ngác: “Cánh mũi là chỗ nào ạ?”

“Hai bên lỗ mũi !”

Một lát , m.á.u mũi Nghiêm Thông cuối cùng cũng ngừng chảy. Hắn hậm hực chằm chằm Tiểu Ngọc.

Chu Vân Vân lên tiếng trách móc: “Mẹ! Anh Thông thế đều là do và Tiểu Ngọc đuổi đ.á.n.h . Anh dù gì cũng là lớn , gì thì bảo ban , cứ động tay động chân thế?”

Giả Thục Phân chống nạnh, trợn mắt quát: “ t.ử tế các ? Được , giờ hỏi , còn mượn năm nghìn nữa ?”

“Tất nhiên là…” Chu Vân Vân định buột miệng . Năm nghìn tệ đó là phần chồng đưa cho nhà chi ba bọn họ trong suốt những năm qua!

Nghiêm Thông giữ chặt lấy tay vợ, lùi một bước:

“Tất nhiên là mượn nữa . Mẹ thì thôi, con tin .”

Chu Vân Vân trừng mắt , Nghiêm Thông nháy mắt hiệu: "Cứ từ từ !"

Giả Thục Phân chú ý thấy hai đứa liếc mắt đưa tình với , bà nhíu chặt mày:

cóc cần tin . Không , giờ thì biến cho khuất mắt.”

Nghiêm Thông trơ trẽn nịnh: “Mẹ, con ăn cơm nấu. Trưa nay con mua thức ăn, phiền xuống bếp một bữa nhé.”

Giả Thục Phân đầu hỏi: “Diệc Chân, Đình Tây, Tiểu Ngọc, ăn cơm cùng bọn họ ?”

Tiểu Ngọc nghĩ bụng: Hắn mua đồ ăn thì tội gì mà ăn. Bà nội bảo , lợi mà chiếm là đồ ngốc!

Cô bé nhanh nhảu liệt kê thực đơn ngay:

“Con ăn móng giò kho tộ, canh sườn ngô, cá mè hoa nấu cay, thịt viên, thịt chiên xù, gà , vịt với ngỗng nữa ạ.”

Móng giò và sườn là để tẩm bổ cho cô nhỏ và Đình Tây. Mẹ thì thích ăn cá. Ba thích ăn thịt viên. Anh cả thích thịt chiên xù. Còn cô bé, hai và bà nội thì ăn gà, vịt, ngỗng .

À đúng , Tiểu Ngọc dõng dạc bổ sung thêm:

“Nhớ mua thêm cá trích nhỏ nữa nhé, Đại Chùy, Nhị Pháo với Tam Ngưu nhà cháu cũng ăn.”

Nghiêm Thông trợn mắt: “Mẹ mới sinh thêm ba đứa nữa ?” Sao tin gì hết !

“Không !” Tiểu Ngọc chỉ tay ba con mèo đang nhẩn nha phơi nắng, l.i.ế.m lông ở góc sân. “Đó là tên của bọn chúng.”

Nghiêm Thông và Chu Vân Vân: “…”

Chu Vân Vân nghiến răng nghiến lợi, tức đến đỏ mặt. Thật là quá đáng! Đến cả đồ cho mèo cũng bắt bọn họ mua, mà mèo nhà ăn còn sang hơn nữa!

Nghiêm Thông kéo vợ : “Khụ, hai đứa mua đồ ăn đây, ở nhà đợi nhé.”

Hắn lôi tuột Chu Vân Vân , bỏ mặt đất một chiếc khăn dính đầy máu.

Giả Thục Phân tiến tới nhặt khăn vứt thùng rác, miệng lầm bầm chửi:

“Cái lũ nợ đời! Không trong đầu đang ủ mưu cái gì đây, phí cả cái khăn mặt của .”

Giả Diệc Chân thì đang nhỏ nhẹ giảng giải cho Tiểu Ngọc:

“Tiểu Ngọc , bọn họ như thế rõ ràng là ý đồ khác. Con đồng ý ăn cơm cùng họ là đang tạo cơ hội cho họ đấy.”

Tiểu Ngọc ghế, đôi chân ngắn ngủn đung đưa qua .

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới dùng giọng non nớt cất lời: “Không ạ, bọn họ là sói cũng sợ, vì bà nội con là hổ cái, con là hổ con, cô nhỏ là hổ trưởng thành, Đình Tây là hổ con đực. Bốn con hổ chúng đ.á.n.h hai con sói đó, nhất định thua !”

Ba Giả Thục Phân: “...” Khả năng ngôn ngữ của đứa trẻ quá phát triển, đôi khi cũng chẳng chuyện lành gì!

 

 

 

 

 

Loading...