Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:19:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không !” Giả Thục Phân phủ nhận một cách c.h.é.m đinh chặt sắt.
Bà thể nhân dịp mà khen con dâu rộng lượng , vì nếu lời lọt đến tai con dâu bà Vương Hồng Mai, thêm mắm dặm muối thì dễ khiến Ôn Ninh trở thành kẻ thù của tất cả các cô con dâu trong ngõ mất.
Giả Thục Phân chớp mắt, bắt đầu sang khen : “Là vì Giả Thục Phân cách xử lý quan hệ chứ . Lúc Ninh Ninh nhà ở cữ, ngày ba bữa chính ba bữa phụ, trứng thì là gà, sườn thịt lợn, ngoài ăn ngủ với cho con b.ú thì chẳng động tay việc gì. Ngày thường nhà gì ngon cũng đều nhường cho con dâu ăn . Các bà bảo xem, đối với con dâu như thì nó thể với ? Còn việc con gái dắt con về ở, đó là do chính con dâu đồng ý đấy! Hai đứa nó lắm, con gái mất chồng nên còn với chị dâu là trai nó mất , con cái trưởng thành , hai chị em dâu sẽ ở nương tựa mà dưỡng già.”
Nghiêm Cương: “...” Đây là đầu thấy chuyện , còn là trai ruột của cô đấy?
Anh sang Ôn Ninh, cô khẽ trấn an: “Chỉ là đùa thôi mà.”
Thật là hai chị em buôn chuyện, thấy phần lớn già đều là các bà lão, chứng tỏ các ông lão đều c.h.ế.t sớm, nên hai mới đùa như ...
Tiểu Ngọc thính tai thấy tiếng , liền đầu lao về phía Nghiêm Cương và Ôn Ninh: “Bố ơi!”
Nghiêm Cương đặt túi đồ xuống, bế thốc cô bé lên. Giả Thục Phân nhanh chóng chạy xách túi, cả nhà bốn cùng về nhà.
Mấy bà lão hàng xóm lắc đầu lẩm bẩm: “Cái Giả Thục Phân chồng mà cứ như cháu , cung phụng con dâu như lãnh đạo bằng.”
“ thế! Con dâu bà trông hiền lành tú khí, bà sợ cái gì chứ? Thật mất mặt hội chồng chúng , đúng là đồ nhát cáy!”
Bà nội của Tráng Tráng nhà bên cạnh – bà Cố Phượng Anh – dừng bước : “Các bà rảnh rỗi quá nhỉ? Dám chị Thục Phân, bộ chị đ.á.n.h tới tận nhà ?”
Ai mà chứ. Giả Thục Phân tay với ngoài thì chẳng bao giờ nương tình. Mấy bà lão thì vội vàng tản ngay.
Bà Cố Phượng Anh lắc đầu, đúng là một lũ đầu óc mụ mẫm. Phải bao dung, tôn trọng và chiều chuộng nhà thì gia đình mới êm ấm chứ. Chị Thục Phân dỗ dành Ôn Ninh thì chẳng lẽ dỗ dành một lũ ngoài như các bà ?
Nhắc đến chuyện dỗ dành, bà Cố Phượng Anh chút ưu sầu. Làm thế nào để dụ Tiểu Ngọc theo bà học đàn dương cầm và thư pháp đây? Người cầu xin bái sư, đằng bà năn nỉ, bà chỉ ưng mỗi con bé Tiểu Ngọc thôi. tâm tính Tiểu Ngọc còn ham chơi quá, thích xem náo nhiệt, y hệt như ông thứ hai của nó lúc nhỏ. Thật khó nhằn. thôi, chuyện gì khó thì cũng đợi qua Tết tính.
Pháo hoa rực sáng bầu trời, tiếng rộn rã, cả nhà đoàn viên, năm 1989 đến !
Vân Vũ
Ngày đầu năm mới chính là lúc họ hàng bạn bè đến chúc Tết tặng quà. Sáng sớm, Giả Diệc Chân đưa Giả Đình Tây sang nhà họ Nghiêm. Cả nhà ăn sáng xong, đầu tiên đến chúc Tết là gia đình cô em họ Lương Tuyết của Ôn Ninh. Cô và Diệp Phong sinh một bé gái ba năm , tên khai sinh ban đầu định là Diệp Mộ Tuyết, nhưng vì trùng tên với Lương Tuyết nên đổi thành Diệp Như Nguyện. Cái tên mang ý nghĩa là tâm nguyện yêu thương và sinh con đẻ cái của Diệp Phong thành hiện thực, cũng như mong con gái của Lương Tuyết đạt .
Gia đình ba họ năm nào cũng đến chúc Tết nhà họ Nghiêm nên cũng gì lạ. Điều lạ là Diệp Thành – em họ của Diệp Phong – cũng đến. Mẹ của Diệp Thành là bà Quế Vĩnh Thụy, giám đốc bệnh viện, giúp đỡ nhà họ Nghiêm nhiều. Bản Diệp Thành là một ông chủ thầu công trình lớn, thường xuyên giao thiệp với Nghiêm Cương. Diệp Thành cao một mét tám, dáng thanh mảnh, gương mặt cương nghị, ngũ quan sâu sắc, thể là tuấn tú lịch lãm.
Anh rạng rỡ đưa quà tặng, bắt đầu màn giao tiếp: “Thím, chị Ôn, Cương, Diệc Chân, chúc năm mới vui vẻ. Đại Mao, Nhị Mao, Tiểu Ngọc, Đình Tây, đây là lì xì của chú.”
Anh còn xách theo hai túi quà tặng riêng cho Giả Diệc Chân, mỉm : “Diệc Chân, cái cho cô, chúc cô năm mới vui vẻ.”
Giả Diệc Chân ngần ngại hai giây nhận lấy, khẽ gật đầu: “Cảm ơn Diệp.” Cô thiết kế nội thất nên cũng qua công việc với Diệp Thành.
Ôn Ninh cảnh , trong lòng thầm suy đoán. lúc , con ch.ó ở cửa sủa “gâu gâu” hai tiếng, Bùi An xách túi lớn túi nhỏ bước .
“Phú Quý sủa chào em thế , xem năm nay em nhất định sẽ phất ! Thím ơi...”
Giả Thục Phân vỗ đùi đón tiếp: “Phất chứ! Chắc chắn là phất ! Tiểu Bùi , năm mới vui vẻ, mau cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-247.html.]
Mọi tụ họp đông đủ trong phòng, chật chội vô cùng, nên Đại Mao, Nhị Mao và Giả Đình Tây dẫn mấy đứa trẻ ngõ chơi. Nghiêm Cương và Giả Thục Phân đon đả mời , còn Ôn Ninh và Giả Diệc Chân thì bếp lấy thêm ly, pha rót nước.
Ôn Ninh nhịn tò mò hỏi: “Diệc Chân, cô với Diệp Thành qua nhiều ?”
“Cũng nhiều lắm ạ.” Giả Diệc Chân thật thà đáp.
“Ban đầu là nhờ cả giới thiệu chúng em mới , em thiết kế một căn tứ hợp viện cho . Năm nhận thầu xây một dãy nhà, cần thiết kế đơn giản, em gửi phương án qua chọn. À, một em đến nhà khách hàng, xe đạp hết nên nhờ chở một đoạn. Còn nữa, dự án em đang hiện nay cũng là do thi công.”
Ôn Ninh: “...” Thế mà còn bảo nhiều ? Diệc Chân đúng là chẳng chút nhạy cảm nào về chuyện tình cảm cả.
Cô khẽ thở dài, Giả Diệc Chân xếp ly chén xong thì đầu hỏi: “Chị dâu, chị định bảo là thích em đấy chứ? Trước đây cũng bảo Bùi An thích em, kết quả thì ? Anh chỉ thích món ăn thôi, ngày nào cũng chạy sang ăn chực.”
Đó là vì Bùi An dám bước tới, cứ mãi giả ngốc thôi.
Ôn Ninh lắc đầu: “Bây giờ chẳng dám khẳng định gì nữa.”
Chuyện tình cảm quá phức tạp, để trong cuộc chủ động, nếu cứ gượng ép thì khi đến bạn bè cũng chẳng nổi.
Hai bưng chén ngoài. Giả Thục Phân đang tán gẫu với Diệp Thành, từ chuyện bố đến những chuyện thú vị trong công việc, đột nhiên chủ đề chuyển sang Giả Diệc Chân.
Giả Thục Phân thở dài thườn thượt: “Trong mấy đứa ở đây, Diệc Chân nhà bác là chịu khổ nhiều nhất.”
Diệp Thành quan tâm hỏi: “Sao thế hả bác?”
“Mọi đều con bé lớn lên ở cô nhi viện, nhưng chắc vì nó đậu phụ . Chẳng dạy bảo t.ử tế gì, mà là vì nó ngủ trong cái phòng chứa củi đậu phụ đấy. Người đậu phụ từ lúc rạng sáng, nó ngủ nên ép học theo thôi. Hèn gì Diệc Chân nhà bác chỉ cao mét sáu lăm, lớn thêm là vì thiếu ngủ đấy.”
Giả Diệc Chân bước nhanh , nhíu mày: “Mẹ, chuyện gì thế? Mẹ uống thêm chén .”
“À .” Giả Thục Phân nâng chén lên, ánh mắt cứ đảo qua đảo giữa Diệp Thành và Bùi An.
Diệp Thành chằm chằm Giả Diệc Chân, trong mắt hiện rõ vẻ xót xa. Bùi An thì cúi đầu, bàn tay siết chặt.
Đi chúc Tết thể nán quá lâu, một đoàn nhanh chóng rời sang nhà khác. Giả Thục Phân tiện kéo Diệc Chân tâm sự nên kéo riêng Ôn Ninh thì thầm: “Ninh Ninh, xong , Diệp Thành thật sự ý với Diệc Chân nhà đấy!”
Ôn Ninh hỏi: “Mẹ, thấy ? Anh săn đón Diệc Chân lắm ?”
“Cũng hẳn,” Giả Thục Phân xua tay. “Cậu chừng mực, nhưng chủ yếu là hễ nhắc đến Diệc Chân là mắt sáng rực lên. Mẹ cố ý nhắc nhắc , thế là mắt cứ bật sáng liên tục!”
Ôn Ninh: “... Mẹ đang miêu tả cái đèn pin đấy ?”