Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 250: Kính lão đắc thọ, yêu trẻ trẻ đến nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:19:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giả Thục Phân, Giả Diệc Chân và Tiểu Ngọc xách túi lớn túi nhỏ bước khỏi trung tâm thương mại, Diệp Thành đề nghị lái xe đưa họ về. Cô nàng Diệp Hoan cực kỳ thức thời, đẩy Giả Diệc Chân một cái.
“Chị Diệc Chân, em say ghế phụ, đó .”
... Chưa từng ai say ghế phụ bao giờ. Cuối cùng Giả Diệc Chân vẫn lên đó.
Trên đường về, Giả Thục Phân quanh quất đột nhiên hỏi: “Diệp Thành , cái xe bao nhiêu tiền thế? Bác cũng sắm một chiếc cho .”
Diệp Thành cầm vô lăng, chú ý đường xá điều chỉnh nhiệt độ trong xe cho vặn. Sợ gió điều hòa thổi trực tiếp Giả Diệc Chân, còn đưa tay chỉnh hướng gió lên phía .
Anh trả lời câu hỏi của Giả Thục Phân: “Tầm 14 vạn ạ. Năm ngoái cháu mua xong là nó tăng giá lên 20 vạn, nhưng gần đây đang giảm xuống. Thím mua thì để cháu để ý giúp cho nhé?”
Mười mấy vạn tệ cơ ! Trời đất ơi! Đắt quá! Cái quán cà phê của bà cả năm cũng chẳng kiếm nổi chừng đó.
Giả Thục Phân xua tay: “Thôi thôi, đắt quá, để lúc nào điều kiện tính.”
Tiểu Ngọc nhướng mày, lẳng lặng ghi nhớ ý định của bà nội lòng.
Xe dừng ở đầu ngõ, Diệp Thành là đầu tiên xuống xe, mở cửa hai bên mới mở cửa ghế phụ. Thái độ ân cần, động tác nhanh nhẹn, nhưng ngờ câu đầu tiên Giả Diệc Chân khi xuống xe là: “Anh... định nhờ giúp chuyện gì với cả ?”
Cô cứ tưởng Diệp Thành săn đón như là nhờ vả Nghiêm Cương việc gì đó nhưng ngại mở lời.
Diệp Thành ngẩn hai giây bật : “Tạm thời thì , cứ để dành đó .”
lúc , Tiểu Ngọc tinh mắt chỉ xa: “Bà ơi, cô nhỏ ơi kìa, là chú Bùi An!”
Vân Vũ
Mọi theo, thấy Bùi An đang xách hai cái túi to phía . Bốn mắt , giơ túi đồ trong tay lên, nở nụ : “Thím, Diệc Chân, Tiểu Ngọc, bạn gửi cho hai túi hải sản, cùng ăn nhé.”
Giả Thục Phân nhiệt tình đáp ứng: “Được , chờ bác một chút.”
Bà đầu , khách khí mời em nhà họ Diệp: “Diệp Thành, Hoan , là ở ăn cơm tối luôn ?” Hôm nay vẫn đang là Tết mà.
Diệp Hoan nhanh nhảu đáp: “Để cháu ở thôi ạ, cháu về bầu bạn với lớn ở nhà. thím, cháu sơ chế hải sản giỏi lắm, thím cứ việc sai bảo nhé.”
“Muốn em .” Diệp Thành ném chìa khóa cho em gái, “Mau lái xe về .”
Quay đầu , liền đón lấy túi đồ tay Giả Diệc Chân và Giả Thục Phân.
“Thím, Diệc Chân, thế cháu khách khí nhé, cháu xách đây, thôi, về nhà nào.”
Giả Thục Phân: “...” Thật bà chỉ hỏi khách khí một câu thôi, ngờ ở thật.
Diệp Thành xách túi quần áo nặng trịch, rảo bước tới bên cạnh Bùi An, hỏi: “Cục trưởng Bùi, xách nổi ? Để giúp một tay?”
Bùi An mặt đổi sắc: “ là quân nhân xuất ngũ.”
Chút đồ thì thấm ?
Diệp Thành khẽ gật đầu: “Thì là , đúng là hùng nhân dân. Lúc đ.á.n.h chiến trường, chắc vẫn còn đang học tiểu học nhỉ. Đất nước chúng nhờ những vị hùng nhân dân như mới như thế .”
… Đây là đang ẩn ý chê già.
Bùi An hiểu, tim như trúng một mũi tên. Anh im lặng gì, Giả Thục Phân từ phía đuổi kịp tới.
“Ái chà, tiểu Bùi, tới đây, để bác xách một cái, mấy con cua to và tươi quá.”
Ba nhà. Giả Diệc Chân nắm tay Tiểu Ngọc, vẻ mặt trầm tư.
“Tiểu Ngọc, bố cháu nên dành nhiều thời gian hơn để ở bên bà nội ? Nhìn bà nội kìa, vẻ quý chú Bùi và chú Diệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-250-kinh-lao-dac-tho-yeu-tre-tre-den-nha.html.]
Tiểu Ngọc kinh ngạc cô, đột nhiên đưa tay hiệu: “Cô nhỏ, cô cúi đầu xuống một chút .”
Giả Diệc Chân ngoan ngoãn cúi đầu. Giây tiếp theo, ngón trỏ nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc liền chọc nhẹ trán cô.
“Cô nhỏ ngốc nghếch yêu của cháu ơi! Mau thông suốt mà~”
Giả Diệc Chân: “...”
Tiểu Ngọc chắp hai tay lưng, thất vọng thở dài: “Để đầu cháu bảo công tác tư tưởng cho cô. Cô nhỏ, cô , cháu đây đợi .”
“... Được .”
Thật Giả Diệc Chân thông suốt, cô chỉ cảm thấy khả năng. Cô cái gì chứ? Tính cách tự ti kiêu ngạo, chẳng lo toan việc nhà, còn tẻ nhạt nặng nề, diện mạo cũng chỉ tính là bình thường. À, còn cả cái danh tiếng càng ngày càng tệ qua lời đồn thổi của bà Vương Hồng Mai và đám nữa. Chưa kể đến thể sinh nở , và còn một đứa con nuôi đang dùng chân giả.
Giả Diệc Chân hề xem nhẹ chính , cô chỉ cảm thấy một phụ nữ như cô là lựa chọn hàng đầu thị trường hôn nhân. Mà Bùi An là Cục trưởng Cục Công an, Diệp Thành là ông chủ thầu xây dựng hái tiền. Nếu hai họ đều đang theo đuổi cô, ai mà tin nổi? Chắc chỉ mấy nhà Giả Thục Phân tin thôi, vì họ coi cô là nhà, là bảo bối, nên mới để tâm đến những khuyết điểm cô.
Nghĩ đến đây, khóe môi Giả Diệc Chân nở nụ . Đàn ông quan trọng, nhà mới là quan trọng nhất.
Cô trong, Tiểu Ngọc bậc thềm, đôi tay nhỏ nâng lấy cái cằm mũm mĩm, đôi mắt xinh về phía đầu ngõ, thiết tha mong chờ về. Đột nhiên cô bé thấy hai bà lão gần đó đang chuyện.
“Này Hồng Mai, bà thấy , hai đàn ông đều Giả Thục Phân dẫn nhà đấy. Một còn thường xuyên tới, khi nào Giả Thục Phân đang tìm đối tượng cho con gái bà ?”
“Không đời nào! Con gái bà tính lùn còn từng kết hôn, một đứa con trai nữa, ai mà mắt mù mới trúng nó? Ba năm bảo nó gả , giờ chắc chắn vẫn thế thôi!”
Câu trả lời đúng là của bà Vương Hồng Mai. Tiểu Ngọc lặng lẽ thẳng dậy, đôi mắt to sáng quắc qua.
Vương Hồng Mai cảm nhận ánh mắt , liền kéo tay đồng bạn: “Đừng mặt con bé, con nhỏ tinh ranh lắm, chẳng giống con gái tí nào, thôi thôi.”
Người già chạy, nhưng trẻ thì tha. Cháu ngoại 6 tuổi của Vương Hồng Mai đang chơi bóng với bạn, bà kéo thì bực bội đá mạnh một cái, quả bóng bay thẳng trúng chân Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc dậy, nhấc chân đạp vững quả bóng chân, bình tĩnh về phía đám đằng xa. Không gian im phăng phắc.
Năm ngoái, Nhị Mao tròn mười hai tuổi, cuối cùng cũng chịu rời bỏ ngôi vị "đại ca" của đám trẻ con trong ngõ. Cuộc đua giành vị trí đại ca đời kế tiếp diễn vô cùng khốc liệt. Cuối cùng, Tiểu Ngọc 4 tuổi, nhờ gương mặt xinh xắn, một võ nghệ, cộng thêm một bà nóng tính và trai Nhị Mao là cựu đại ca, chính thức nhậm chức đại ca mới.
Cháu ngoại Vương Hồng Mai căn bản dám đây đòi bóng. Nó đẩy bà ngoại, mếu máo: “Bà ơi, con lấy bóng, lấy bóng cơ!”
Vương Hồng Mai sớm tự nhủ chọc nhà họ Nghiêm, bà dây dưa. bóng của cháu ngoại đang ở chỗ con bé , bà là lớn, lẽ nào sợ một đứa tiểu yêu .
Vương Hồng Mai tiến lên phía : “Nghiêm Như Ngọc, đá quả bóng qua đây.”
Tiểu Ngọc nhíu mày: “Bảo cháu ngoại bà xin cháu .”
Vương Hồng Mai há hốc mồm: “Sao cháu thế, cháu ngoại bà cẩn thận đá trúng thôi mà, nó mới 6 tuổi, cháu chấp nhặt với một đứa trẻ.”
“Cháu còn đầy 6 tuổi, cháu là trẻ con trong đám trẻ con đây.” Tiểu Ngọc mím môi, cau mày vẻ khó hiểu: “Làm sai thì xin , đây là đạo lý bà nội dạy cháu từ nhỏ. Bà Vương ơi, bà chẳng giống lớn tí nào thế, hèn gì nhà bà ngày nào cũng cãi , đều là vì bà gương, nên con cháu mới tôn kính bà đấy.”
Vương Hồng Mai mắng đến đỏ mặt tía tai, bàn tay bà run rẩy chỉ con bé: “Cháu! Sao cháu kính lão…”
“Bà cũng yêu trẻ !” Tiểu Ngọc cúi xuống nhặt quả bóng lên, tâng tâng thuận tay. Đôi mắt cô bé sáng rực, vẻ hăm dọa: “Có xin ? Không xin là cháu ném bóng cháu bà đấy nhé.”
Vương Hồng Mai còn kịp phản ứng, thằng cháu ôm m.ô.n.g lóc chạy mất: “Đừng ném con, đừng ném con, ném bà ngoại con …”