Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 260: Hằng đêm nhớ tới lời mẹ dặn

Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:20:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhị Mao quá thẳng thừng khiến Quách Đắc Thắng đờ mất hai giây, đó ông sảng khoái: “Cái đó gọi là áo trường bào, cháu gọi là áo dài cũng sai, nhưng túi vải bố thì...” Ông khựng , mắt sáng rực: “ bảo cháu hợp tướng thanh mà, câu nào thốt cũng là miếng hài!”

Nhị Mao gãi đầu, ngượng ngùng. Ở nhà bà nội huấn luyện nhiều, hiếm khi gặp cứ khen suốt thế , đúng là của hiếm. “Thật cháu chỉ là thành thật, thông minh và nhây một chút thôi, chú Quách đừng khen cháu nữa.”

Quách Đắc Thắng: “...” Có cháu quên còn tự luyến ?

Mới quen nên thể thẳng, Quách Đắc Thắng híp mắt: “Thằng bé còn khiêm tốn gớm.” “Cái đó là đương nhiên ạ.”

Ôn Ninh thấy hai trò chuyện khá hợp rơ, cô đồng hồ cổ tay, thể ngắt lời: “Thầy Quách, hiện tại chúng hẹn, lưu điện thoại của thầy, sẽ liên lạc .”

“Được thôi.” Quách Đắc Thắng để điện thoại khách sạn, đồng thời cũng lấy luôn nhà họ Nghiêm. Đùa , tìm đồ ưng ý dễ, nỗ lực hết chứ.

Nhị Mao học tiết guitar đầu tiên, Ôn Ninh ở ghế chờ mà thẫn thờ. Cô đang nhớ xem ở kiếp , ngành tướng thanh bắt đầu nổi đình đám từ khi nào. Hình như là năm 2000, khi internet phát triển và quảng bá , vé xem tướng thanh của thầy Quách bắt đầu trở nên khan hiếm. bây giờ mới là năm 1989, chính thầy Quách cũng vẫn đang trong quá trình học tập.

tán thành việc Nhị Mao học tướng thanh. Nói trắng , cái tài mồm mép của một là học từ Giả Thục Phân, hai là vì đang ở tuổi dậy thì nên nhây. Muốn dựa cái miệng để kiếm cơm cả đời ? Quá mạo hiểm.

Buổi học guitar kết thúc, Nhị Mao phấn khích vô cùng: “Mẹ ơi, con nhất định học guitar, ngầu lắm! Sau con sẽ lập ban nhạc, chơi nhạc Rock! Thầy bảo ban nhạc Báo Đen với ban nhạc Beyond ở Hong Kong đang cực kỳ nổi tiếng!”

Ôn Ninh tạt nước lạnh : “Chỉ cần ảnh hưởng đến việc học, đều ủng hộ con. mà, con học tướng thanh ?”

“Không ạ.” Nhị Mao đút hai tay túi quần, dáng điệu nghênh ngang, trông giống con khỉ con cho lắm. Cậu đưa lý do chính đáng: “Chú Quách ở nơi khác, chú nhận đồ chắc chắn là con theo. Như con rời xa nhà, , con nỡ xa , con ở nhà thôi.”

Ôn Ninh ngẩn , cô vỗ vai Nhị Mao, vui mừng : “Nhị Mao nhà lớn thật , suy nghĩ còn thấu đáo hơn cả .”

Nhị Mao nhướng mày: “Hừm, hơn nữa chí hướng thực sự của con là cống hiến cho tổ quốc, con sẽ bỏ dở giữa chừng .” Đây chính là lý do Ôn Ninh luôn can thiệp khi Giả Thục Phân đ.á.n.h , cũng uốn nắn quá nhiều. Cuối cùng cũng sẽ "nộp" cho quốc gia, đó sẽ rèn luyện, sẽ trưởng thành và chịu khổ, nên tuổi thơ cứ để sống tùy ý một chút .

Khi hai con rời Cung Thiếu nhi, họ qua cửa hàng văn phòng phẩm của Lâm Lan, thấy ban ngày ban mặt mà đóng cửa. Hai nghĩ nhiều, thẳng về nhà. họ rằng, Lâm Lan tự học ngón nghề "bỏ chạy", cô quyết định đóng cửa tiệm để tìm một cửa hàng khác thuê. Làm bà chủ quả thực là thử thách quá lớn đối với năng lực cá nhân của cô!

Ôn Ninh thấy trời còn sớm, bảo Nhị Mao về nhà (tiện thể gọi điện từ chối thầy Quách), còn cô thì ghé qua xưởng một vòng. Vừa đến nơi, cô thấy Tống Viễn Thư và Trương Vệ Quân đang tiễn mấy mặc chính trang khỏi cổng.

Đợi họ khuất, Ôn Ninh mới hỏi: “Họ là của Cục Thuế ? Năm nay mới khởi công đầy một tháng mà hình như họ đến hai .”

.” Tống Viễn Thư nhíu mày, “Tra soát trốn thuế lậu thuế.” Anh quanh hạ thấp giọng: “Nghe năm nay kinh tế xuống, doanh nghiệp nhà nước sắp cải tổ, đang truy quét gắt gao hàng lậu. Doanh nghiệp nước ngoài hạn chế, nhiều hộ kinh doanh cá thể cũng đóng cửa.”

Một năm 1989 đầy gian nan. Ôn Ninh suy nghĩ giây lát: “Sạp hàng của chúng bày lớn thế , vẫn tiếp tục thôi. May mà chúng trốn thuế gì phạm pháp, nên họ tra thế nào cũng .”

Hơn nữa họ cũng chỗ dựa. Không chỉ Nghiêm Cương mà cha của Tống Viễn Thư cũng quan hệ rộng, nên quá lo lắng. Tuy nhiên, Ôn Ninh nhắc dự định của cô từ vài năm : thành lập một tổ chức từ thiện chuyên giúp đỡ các bé gái nghèo.

Nếu cô nhớ lầm, năm nay "Công trình Hy vọng" sẽ triển khai, phụ trách cải thiện cơ sở hạ tầng giáo d.ụ.c và giúp đỡ trẻ em thất học ở vùng sâu vùng xa. Cô thể nương theo làn sóng để lập quỹ giúp đỡ các bé gái ngược đãi hoặc ốm đau cảnh khó khăn. Một mặt là việc thiện, mặt khác lấy danh nghĩa nhà máy từ thiện cũng là một cách "bảo hiểm" cho xưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-260-hang-dem-nho-toi-loi-me-dan.html.]

Nói là , Ôn Ninh tìm Tống Viễn Thư và Lưu Uy bàn bạc. Sau khi nhận sự đồng ý nhanh chóng, cô bắt đầu lập kế hoạch chiến lược: xác định mục tiêu, thiết kế dự án, huy động vốn, đặt tên, tìm địa điểm, đăng ký pháp lý...

Ôn Ninh bắt đầu bận rộn, còn Nghiêm Cương thì bao giờ rảnh rỗi. Làn sóng hàng triệu lao động đổ về thành phố khiến các vấn đề an ninh bùng nổ, và những nhân viên cảnh sát như họ là những chịu áp lực lớn nhất.

Vừa nhận tin báo kẻ dùng s.ú.n.g đả thương , đến nơi mới phát hiện là hai nhóm đ.á.n.h , một bên rút khẩu s.ú.n.g đồ chơi trông như thật. Lại vụ một phụ nữ báo chồng gi·ết, đến nơi thấy ông chồng đang "vui vẻ" quá đà đột t.ử giường. Còn chuyện nực hơn, báo cảnh sát một câm mắng chửi, hỏi thì ông bảo khẩu hình miệng.

Nghiêm Cương: “...” là lắm chuyện bi hài.

Tóm , cuộc sống của Nghiêm Cương và Ôn Ninh đầy biến động, gánh nặng gia đình dồn lên vai Giả Thục Phân. Cũng may Đại Mao, Nhị Mao và Giả Đình Tây đều mười ba tuổi, hiểu chuyện, cần lo lắng nhiều. Giả Thục Phân chỉ cần chuyên tâm chăm sóc Tiểu Ngọc và công tác hậu cần cho cả nhà.

Tiểu Ngọc thì ngoan lắm. Cô bé học về nhà đúng giờ, ở trường còn là "đại tỷ", gây sự nhưng cũng chẳng sợ ai. Hai bà cháu thảnh thơi đến mức thỉnh thoảng còn rủ xem phim.

Hôm nay, khi ngang qua rạp chiếu phim, hai bà cháu thấy bên ngoài treo một tấm áp phích quảng cáo bộ phim mới chiếu: Lỗ Băng Hoa.

Tiểu Ngọc lắc lắc cái tay nhỏ mũm mĩm, ngửa đầu : “Nội ơi, xem phim . Anh trai nhỏ trông giống hệt hai hồi bé, đen gầy.”

Giả Thục Phân lên tấm áp phích, thấy đúng là thế thật, bà hớn hở đồng ý: “Đi thôi!”

Hai bà cháu bỏ ba xu mua một thùng bắp rang bơ, hì hì dắt , sướt mướt .

Giả Thục Phân sụt sùi nước mắt nước mũi: “Đáng ch·ết thật, cái lũ cho A Minh thi vẽ tranh bức ch·ết nó, tội nghiệp thằng bé A Minh của bà quá!”

Tiểu Ngọc cũng đỏ cả mắt, sụt sịt hỏi bằng giọng trẻ con ngây ngô: “Nội ơi, con hiểu, tại ông nội nhớ đến lời dặn ạ? Hức hức... Trong phim ông nội ạ?”

Giả Thục Phân ngớ , bà chẳng hiểu con bé gì cả. Lúc họ đang theo dòng ngoài, những xem cùng phòng thấy câu hỏi của Tiểu Ngọc, vốn đang buồn bã vì bộ phim mà cũng bật thành tiếng.

“Ha ha ha! Là 'Hằng đêm nhớ tới lời dặn' chứ, ha ha ha!” (Chú thích: Lời bài hát Lỗ Băng Hoa câu "Dạ tưởng khởi mụ mụ đích thoại", Tiểu Ngọc nhầm "Dạ " - hằng đêm thành "Gia gia" - ông nội).

Giả Thục Phân: “...”

Những khác hiểu cũng nở nụ thiện ý. Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt, thẹn thùng che mặt .

đúng lúc , trong đám đột nhiên vang lên một giọng đàn ông hoảng hốt: “Trời đất ơi! Đại ca đại của ? Đại ca đại của mất trộm !”

 

 

 

Vân Vũ

 

Loading...