Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 330: Hôm anh kết hôn, tôi sẽ xuất hiện
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:37:32
    Lượt xem: 11 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng bệnh cao cấp của Bệnh viện Thủ đô.
Môi trường nơi đây khác với phòng bệnh thông thường, là một tòa nhà riêng biệt. Ông cụ nhà họ Thẩm ở trong một căn phòng liên thông trong ngoài, cảm giác gần giống như ở nhà.
Tạ Vân Thư cầm quà tay, bồn chồn mở cửa, chỉ thấy một ông lão mặc trang phục Trung Sơn đang giường báo. Ông trông tinh , giống một ốm nặng, thấy bước , liền tháo kính lão và : "Cháu hẳn là Vân Thư , thật còn xinh hơn trong ảnh."
Ông , chỉ một cô gái xinh như mới thể khiến đứa cháu trai kiên định sâu sắc của ông mê mẩn.
Tạ Vân Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, gọi ngọt ngào: "Ông ạ."
Ông cụ Thẩm lập tức tươi như hoa, lấy phong bì chuẩn sẵn: "Đứa bé ngoan."
Thái độ ông ôn hòa dễ gần, Tạ Vân Thư thấy trái tim như trút gánh nặng, lấy các món đồ bồi bổ sức khỏe mang theo: "Ông ạ, đây là đặc sản bên Hải Thành, khác với khẩu vị của Bắc Kinh , ông thể nếm thử, nếu món nào thích, cháu sẽ mua cho ông ."
Ông cụ Thẩm gật đầu, về phía Thẩm Tô Bạch lưng cô: "Chìa khóa nhà ở Bắc Kinh đang ở chỗ cháu, ông bảo dọn dẹp sạch sẽ , nội thất và đồ điện trong nhà cháu xem xét mua thêm ."
Thẩm Tô Bạch thản nhiên kéo Tạ Vân Thư phía , mới lên tiếng: "Không cần phiền phức như , đám cưới xong, bọn cháu vẫn về Hải Thành sinh sống."
Không khí trong phòng bệnh đột nhiên lặng im.
Tạ Vân Thư thấy ông cụ mới còn hiền từ phúc hậu, giờ mặt lạnh , khí thế đó thực sự dân trẻ thể chịu nổi. Thẩm Tô Bạch đổi sắc mặt, đầu mỉm với cô: "Vân Thư, em giúp tìm bác sĩ lấy ít băng gạc nào."
Tại lấy băng gạc, ai thương ?
sắc mặt ông cụ quả thực , cô cũng dám hỏi nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng, mở cửa bước .
Khoảnh khắc cánh cửa đóng , cô thấy từ bên trong vang lên một tiếng đùng, một tiếng rên đau đớn...
"Thẩm..." Tạ Vân Thư thấy tim thắt , theo phản xạ mở cửa, nhưng động tác ngừng .
Cô bên trong xảy chuyện gì, nhưng Thẩm Tô Bạh cố ý đuổi cô , ắt hẳn là cô bước .
Trong phòng bệnh, Thẩm Tô Bạch tùy ý lấy khăn tay che góc trán, khẽ: "Ông ạ, ông yếu sức đấy, lẽ ông ăn cơm trưa?"
Ông cụ Thẩm vung gậy lên trực tiếp đ.á.n.h lưng , lực đ.á.n.h khiến nụ mặt Thẩm Tô Bạch cứng đờ, thở dài: "Ông ạ, đ.á.n.h tàn cháu , ông còn bế chắt nữa?"
"Cút ngay! Anh hai cả của mày đều con , chỉ mày là đồ bỏ , giờ vẫn là thằng gà trống! Nói ngoài, lũ già c.h.ế.t sắp c.h.ế.t tao !"
Ông cụ Thẩm phun nước bọt tứ tung, nào còn vẻ ôn hòa lúc nãy mặt Tạ Vân Thư, ông tức quá trực tiếp ném gậy về phía : "Giờ thì , tìm vợ, còn rể! Điều đó cũng gì, dù lão tử chỉ mày là cháu trai, nhưng đồ khốn nạn, ngươi dám từ bỏ công việc ở Hải Thành cho !"
"Mày c.h.ế.t , tiết kiệm tiền viện phí ? Thẩm Tô Bạch, giờ đường dám khoe khoang nữa , sợ mấy lão già c.h.ế.t lấy chuyện của mày !"
Ông cụ thực sự tức giận, n.g.ự.c phập phồng, còn theo phản xạ sờ một cái thắt lưng, tức tối nhổ nước bọt: "Bà nội của nó, súng!"
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-330-hom-anh-ket-hon-toi-se-xuat-hien.html.]
Thẩm Tô Bạch ngoan ngoãn nhặt gậy lên: "Ông ạ, ông thực sự bóp cò chứ? Bắn s.ú.n.g tùy tiện là phạm pháp đấy, với cháu dâu của ông còn đang đợi ở ngoài ."
Ông cụ tức nhất chính là cái bộ dạng đó của ! Trước đây Thẩm Tô Bạch từng là cháu trai khiến ông tự hào nhất, ai ghen tị với ông? Ngay cả mấy lão già , khi đến Thẩm Tô Bạch cũng đều khen ngợi hết lời, ai bảo thằng nhóc mưu mẹo còn nhiều hơn củ sen, mấy lão già chơi cờ tướng mãi vẫn thắng nổi một .
Dù là theo quân ngũ chính trị, đều thể đưa gia tộc họ Thẩm lên một tầm cao mới! Kết quả là, đồ khốn nạn chạy kinh doanh!
"Nói nhảm! Toàn vương vãi mùi đồng tiền, thể đóng góp cho đất nước!" Ông cụ Thẩm mắng một câu, mới lên giường giận dỗi: "Đừng với mấy câu cây to đón gió, cha mày chú hai mày đều sống cả, cần mày hy sinh cho gia đình ?"
Thẩm Tô Bạch hạ giọng: "Ông ạ, cha cháu chú hai cháu đều tiền như cháu, năm nay chỉ riêng tiền thuế cháu nộp mấy nghìn, cao hơn tổng lương một năm của hai con trai ông đấy!"
Ông cụ Thẩm tức đến mức một thông: "Tiền tiền tiền, tiền thể gì, mày là thứ tầm thường, thô tục thể chịu nổi!"
"Tiền thể xây dựng đất nước." Thẩm Tô Bạch ấn ấn trán, vốn định lau vết máu, nhưng nghĩ thôi: "Cháu kiếm tiền của nước ngoài, mang về nước tiêu, ông nghĩ kỹ xem, vui ?"
Ông cụ Thẩm hừ một tiếng: "Lưỡi xương nhiều đường lắt léo!"
Thẩm Tô Bạch tâm trạng định, chút tức giận: "Đến lúc kiếm tiền, phát triển vũ khí cho đất nước , mua đại bác mua lựu đạn, ném sang nước Mỹ!"
Ông cụ Thẩm liếc : "Bằng mày thôi ?"
"Còn vợ cháu nữa mà!" Thẩm Tô Bạch nhướng mày về phía ông: "Vợ cháu xây dựng, cô xây dựng gia viên, cháu tấn công ngoài. Vợ chồng cùng hợp sức, chúng còn đè bẹp bọn ngoại quốc đó ?"
Ông cụ Thẩm hừ lạnh: "Dụ ai đấy, dễ dụ lắm ?"
Thẩm Tô Bạch ồ một tiếng: "Vậy thôi, cháu bảo vợ cháu, ông thích cô , bọn cháu vẫn tạm thời kết hôn ."
"Mày cút về đây ngay!" Ông cụ Thẩm ném gậy : "Lúc nào thích cháu dâu ? Ta thích là mày, đồ khốn nạn!"
Thẩm Tô Bạch : "Vậy cháu bảo cháu, rằng ông bảo bà đẻ một đồ khốn nạn."
Ông cụ Thẩm: "..."
Ông sợ nhất là con dâu , khi nổi giận thật sự c.h.ế.t !
Thẩm Tô Bạch tiếp tục: "Ông ạ, ông định mừng bao nhiêu tiền? Vân Thư suốt dọc đường là ngưỡng mộ ông lắm, mừng ít thì ? Với đây cô từng bắt nạt, chừng kẻ tiểu nhân nào đó đến chèn ép cháu dâu của ông, ông che chở cho cô chứ?"
Người già giống như trẻ con, ông cụ Thẩm dù thời trẻ từng chiến trường, nhưng đến tuổi cũng thoát khỏi việc cháu trai lừa.
Ông thẳng lưng: "Cháu dâu thật sự ngưỡng mộ ?"
"Tất nhiên , cô cắt tất cả các tờ báo sự tích của ông và cất giữ, còn sẽ cho con cháu nữa đấy." Thẩm Tô Bạch cảm thán: "Ông cũng đừng trách Vân Thư trẻ con, cô chỉ là quá kính ngưỡng ông thôi."
Ông cụ Thẩm nhịn nữa, ông ho khan mấy tiếng: "Hôm mày kết hôn sẽ xuất hiện, xem đứa nào điều dám bắt nạt cháu dâu ngoan ngoãn như của , lão tử một phát b.ắ.n c.h.ế.t nó!"
