Ông nội Châu bế cháu cưng nhỏ xinh tay, nhẹ nhàng đung đưa, "Chắt của ông , mà đáng yêu thế."
Đứa bé cựa , đôi môi hồng hào cong nhẹ, mở đôi mắt sáng long lanh.
Ông nội Châu sửng sốt, há hốc mồm, xúc động đến lắp bắp: "Chắt... chắt của ông mở mắt !"
Tôn Mỹ Hương và Châu San cũng vội vàng chạy , kinh ngạc đứa bé.
Khi thấy cháu trai mở to đôi mắt ông nội, Tôn Mỹ Hương thốt lên: "Thật thể tin nổi! Sao mới sinh mở mắt ?"
" , Lệnh Dã và Hiểu Nghệ đều đến ngày thứ ba mới mở mắt. hỏi bác sĩ xem ." Châu San .
Tôn Mỹ Hương gật đầu: "Ừ, hỏi cho yên tâm."
Lâm Thanh Hà chắc là do ăn trái cây trong huyễn cảnh, nên con mới đặc biệt như .
Châu San nhanh chóng rời , một lúc cùng một nữ bác sĩ.
Khi thấy đứa bé chỉ mở mắt mà còn với , vị bác sĩ cũng kinh ngạc.
Bà đưa tay qua mặt đứa bé, ánh mắt nó liếc theo bàn tay, thậm chí còn thích thú.
"Mắt cháu bình thường. bác sĩ nhiều năm, đây là đầu tiên thấy đứa trẻ sinh mở mắt, còn . Thật kỳ diệu!"
"Trẻ sơ sinh thường mất từ hai đến bảy ngày mới mở mắt. Lúc đầu, tầm còn mờ, đó mới dần rõ nét. cháu bé thể theo dõi cử động tay , chứng tỏ thị lực phát triển . Còn với , chắc chắn thông minh lắm. Mọi yên tâm, cháu khỏe mạnh."
Mọi thở phào nhẹ nhõm.
Ông nội Châu ôm chắt, vui mừng khôn xiết, càng càng yêu.
Lúc , Lâm Thanh Hà thấy cha rời .
Cô với Tôn Mỹ Hương: "Mẹ ơi, mặc quần áo cho con . Ba đưa áo bông của để bọc con, giờ chỉ mặc mỗi áo thuần thôi."
"Trời ơi, mừng quá nên quên mất! Trời lạnh thế mặc áo bông thì rét lắm. Ba cháu ?" Tôn Mỹ Hương ngó quanh nhưng thấy Lâm Vũ.
"Chắc ba đến chỗ Lâm Thanh Sơn ." Lâm Thanh Hà đáp.
Tôn Mỹ Hương nhanh tay lấy quần áo, cho đứa bé bọc cẩn thận.
Châu San cầm chiếc áo bông chạy tìm Lâm Vũ.
...
Lâm Vũ trở cửa phòng cấp cứu, thấy Viên Hoa vẫn yên vị như cũ.
Bà chỉ liếc ông một cái đầy lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nụ châm chọc.
Không hỏi han gì, bà tiếp tục dán mắt cửa phòng cấp cứu.
Lâm Vũ còn kỳ vọng gì ở bà.
Lúc Lâm Thanh Hà nguy hiểm, bà còn thờ ơ, huống chi bây giờ.
Người phụ nữ khiến ông thất vọng tràn trề, ông cảm thấy thể tiếp tục sống chung với bà nữa.
Hai im lặng như tờ.
Vị cảnh sát hai vợ chồng, nếu họ là cha Lâm Thanh Sơn, sẽ thể nhận họ là một cặp.
Sự lạnh nhạt đến mức ngoài như cũng cảm thấy ngột ngạt.
Thấy Lâm Vũ run rẩy, cởi áo khoác đưa cho ông:
"Bác ơi, mặc tạm ."
Lâm Vũ ngẩng đầu, lắc đầu từ chối: "Cảm ơn cháu. Bác lạnh."
"Môi bác tím . Mặc ít thế sẽ cảm đấy."
"Bác thật sự . Cháu mặc . Trên bác còn áo của con gái, lạnh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-si-quan-quan-doi-dep-trai-lai-qua-me-vo-roi/chuong-295-ca-nha-deu-den-benh-vien.html.]
Viên Hoa trợn mắt quát: "Im ! Con đang cấp cứu, ồn ảnh hưởng đến bác sĩ, tha !"
Lâm Vũ với cảnh sát: "Cảm ơn cháu."
Vị cảnh sát đành mặc áo, xuống cạnh ông.
Không gian chìm im lặng c.h.ế.t chóc.
Lâm Vũ thầm cầu nguyện Lâm Thanh Sơn vượt qua kiếp nạn . Ông sẵn sàng đánh đổi phần đời còn để con trai sống.
Châu San chạy đến, tay cầm chiếc áo bông.
Thấy Lâm Vũ co ro ghế, khoác chiếc áo xanh của Lâm Thanh Hà, sự lạnh lùng của Viên Hoa khiến Châu San cũng thấy lạnh sống lưng.
Ông gật đầu với vị cảnh sát, đến bên Lâm Vũ, khoác áo lên ông:
"Anh Lâm, mặc , kẻo lạnh."
Lâm Vũ thấy Châu San, đưa áo của Lâm Thanh Hà mặc áo bông .
Châu San xuống cạnh ông: "Thanh Sơn sẽ thôi. Anh đừng quá lo. Chúng sẽ cách để cứu cháu."
Lâm Vũ gật đầu, gì.
Một lúc , cửa phòng cấp cứu mở .
Bác sĩ bước .
Viên Hoa lao lên , túm lấy tay bác sĩ: "Bác sĩ, con trai thế nào ? Cháu sẽ chứ?"
Vẻ mặt bác sĩ khó xử khiến ai nấy đều thấy tim chùng xuống.
Không khí căng như dây đàn.
Mọi dán mắt bác sĩ.
Thấy họ căng thẳng, bác sĩ thở dài: "Mọi bình tĩnh. Bệnh nhân qua cơn nguy kịch, còn nguy hiểm tính mạng. hai chân gãy vụn, thể sẽ liệt."
Viên Hoa bật , quỳ sụp xuống: "Bác sĩ ơi, để cháu liệt ! Cháu mới mười sáu tuổi thôi. Cháu đậu kiểm tra sức khỏe, chuẩn nhập ngũ. Nếu liệt thì cả đời cháu hỏng !"
Vân Vũ
"Chúng cố gắng hết sức để cắt cụt chân. để phục hồi như cũ thì thể." Bác sĩ lắc đầu ái ngại.
Viên Hoa như c.h.ế.t đuối mất phao, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bác sĩ:
"Không, các vị cách! Đây là bệnh viện nhất, nhất định thể cứu cháu!"
Bác sĩ bất lực: "Chúng hết sức. Chị nên nghĩ tích cực, ít nhất tính mạng cháu cứu. Giờ thuốc tê hết tác dụng, đánh thức cháu. Nếu , cháu thể ngủ mãi."
Viên Hoa buông tay.
Bác sĩ phòng cấp cứu, cửa đóng .
Ánh mắt Viên Hoa đổ dồn về phía vị cảnh sát, đầy hận thù. Bà chồm dậy, xông đến:
"Đồ sát nhân! Con trai nông nỗi là do mày! Mày đền mạng cho con !"
Vị cảnh sát kinh nghiệm, tránh cú lao tới của bà.
Lâm Vũ kéo bà : "Bà đang tấn công cảnh sát đấy! Đánh thi hành công vụ là tù!"
Viên Hoa giật tay ông: "Con thế , còn sợ tù ? lạnh lùng như ông, con trai sắp c.h.ế.t mà còn chăm con nhỏ !"
"Bà đừng quên, Thanh Sơn là con trai ông, là nối dõi tông đường. Con của Thanh Hà là cháu ngoại họ Châu, liên quan gì đến ông?"
"Con khổ quá! Thế mà cha nó còn về phía kẻ g.i.ế.c !"
Bà càng nghĩ càng uất ức, tiếng càng to.
Bác sĩ đẩy Lâm Thanh Sơn khỏi phòng cấp cứu.