Lâm Thanh Hà thấy Lâm Vũ trở về, "Ba, ba về ? Việc xử lý thế nào ạ?"
Lâm Vũ trong lòng vui vẻ, nét mặt đều nở nụ , "Sáng mai tám giờ ."
"Thuận lợi thế ? Không phỏng vấn ?"
"Có phỏng vấn. Chỉ thi b.ắ.n súng. Cho ba mười viên đạn, lãng phí ba viên, chỉ bảy viên trúng bia."
"Giỏi thật, pháp b.ắ.n s.ú.n.g khá chuẩn đấy."
Vân Vũ
Lâm Vũ khiêm tốn chút nào, "Bao nhiêu năm động súng. Nếu thì thể bách phát bách trúng."
"Bao nhiêu năm nay đôi chân của ba kéo ba , nếu thì hôm nay ba tuyệt đối thể tầm thường như . Bây giờ vẫn muộn, bảo vệ khoa là một nơi , hãy , dựa bản lĩnh của ba, sớm muộn gì cũng sẽ xuất đầu lộ diện." Chu lão gia .
Lâm Vũ Chu lão gia khen ngợi, chút ngại ngùng, "Con nhất định sẽ trân trọng công việc . Tiểu Dã hôm nay ?"
"Xin nghỉ nhiều ngày như , lãnh đạo ý kiến gì với nó ?" Lâm Thanh Hà .
"Cấp của nó mà nó phá hai vụ án lớn như , vui mừng còn kịp nữa là. Sao ý kiến với nó chứ?" Lâm Vũ .
Lâm Thanh Hà nghĩ cũng đúng. Chu Lệnh Dã cũng là mang theo vinh dự trở về.
"Sáng mai ba , ngay cả một bộ quần áo mới cũng , ba với con, con mua cho ba hai bộ quần áo mùa mới để mặc." Lâm Thanh Hà .
"Không cần , ba mang quần áo theo ."
"Con xem những bộ quần áo đó của ba , màu sắc đều phai hết cả. Mặc đến trường sẽ cho đấy."
"Bảo vệ khoa đồng phục chuyên dụng, cần mặc quần áo của ."
"Đó là quần áo mặc khi việc, bình thường ba cũng đều thể mặc bộ đồng phục ngoài ? Ba đừng khách sáo với con nữa, con là con gái của ba, mua cho ba hai bộ quần áo là chuyện đương nhiên ?"
Lâm Vũ con gái , đành đồng ý. Trong lòng vui sướng.
Lâm Thanh Hà phòng quần áo, cho con bú. Việc đầu tiên của Dương Dương khi no nê là ngủ, ngủ dậy cũng quấy, tự chơi.
Ở nhà Chu lão gia trông nom, cô ngoài một chút cũng lo lắng.
Lâm Thanh Hà và Lâm Vũ hai khỏi nhà, cùng mua quần áo.
Chưa khỏi khu gia đình, thấy một đàn ông xe đạp từ bên cạnh họ qua.
Lâm Vũ một cái, lập tức cảm thấy quen thuộc, hình như từng gặp ở đó.
Chỉ trong chớp mắt nhớ , là Hồ Vĩnh Lợi vô lễ mà gặp ở bảo vệ khoa ?
Thì nhà ở đây ? Chả trách mắt mũi để trời.
Lâm Thanh Hà thấy cha chằm chằm bóng lưng đang rời xa mà im, tò mò hỏi: "Ba, ba quen đó ?"
Lâm Vũ tới, "Cũng hẳn là quen, hôm nay cũng là đầu tiên gặp . Hắn tên là Hồ Vĩnh Lợi, là đồng nghiệp của ba ở bảo vệ khoa."
Lâm Thanh Hà : "Là đồng nghiệp của ba ? Vậy lúc nãy ba chào hỏi họ?"
Lâm Vũ , "Hình như ý kiến với ba."
"Hắn ý kiến với ba? Hôm nay ba mới báo đến, ý kiến với ba?" Lâm Thanh Hà hiểu hỏi.
"Ba cũng nữa, lúc ba đang tự giới thiệu với các đồng nghiệp, đảo mắt một cái bỏ . May mà một đồng nghiệp khác , với ba những điều cần chú ý trong công việc và phạm vi công việc. Cũng là với ba tên là Hồ Vĩnh Lợi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-si-quan-quan-doi-dep-trai-lai-qua-me-vo-roi/chuong-363-dua-lam-vu-di-mua-quan-ao.html.]
Lâm Thanh Hà quen phần lớn trong khu tập thể. Hồ Vĩnh Lợi là cư dân ở đây , nhà nghề gì cô đều .
Lúc về hỏi Chu lão gia, họ Hồ xuất như thế nào? Có mâu thuẫn gì với nhà họ Chu ? Nếu thì cô thể nghĩ thông, tuổi cũng nhỏ , thể chuyện ngớ ngẩn như khi đồng nghiệp tự giới thiệu.
"Ba, là như , ở đơn vị chắc cũng là hoan nghênh. Một sinh mang sự xa, thấy ba là mới liền hạ uy với ba. Ba đừng sợ , quan tâm đến ba, ba cũng cần nịnh bợ . với như đề phòng. Làm công việc của , thành tích, tự nhiên dám coi thường ba."
Lâm Vũ gật đầu, "Ba thế nào, con cần lo lắng cho ba."
Lâm Thanh Hà gọi một chiếc xích lô, đó đến chợ Vạn Hưng lớn nhất thành phố.
Chợ Vạn Hưng tổng cộng hai tầng, tầng một chủ yếu bán đồ dùng sinh hoạt. Tầng hai bán quần áo nam nữ, và cả giày dép. Phần lớn vẫn là bán vải vóc nhiều.
Bán quần áo may sẵn cũng ít, nhưng kiểu dáng đều giống , màu sắc cũng đa phần là đen, xám, xanh quân đội ba màu.
Người thời đại tủ quần áo đa phần là đến tiệm may đo quần áo mặc. Kiểu dáng cũng đều na ná .
Lâm Thanh Hà ở thành phố C từng nghĩ đến việc kinh doanh trong lĩnh vực quần áo.
Cô đến từ hiện đại, thấy quá nhiều quần áo , những kiểu dáng quần áo đó, tuyệt đối thể mưa gió cả nước.
Thị trường quần áo hiện nay gian phát triển lớn, chỉ cần là thể kiếm tiền.
Theo sự phát triển của xã hội, mức sống của con dần dần nâng cao. Con đối với ăn mặc ở đều sẽ yêu cầu cao hơn.
Không một ai thể từ chối một bộ quần áo .
Nghĩ đến trong lòng liền xúc động, quyết định mua một ít vải về nhà một ít quần áo mang ngoài bán, xem mức độ chấp nhận của như thế nào.
Nếu bán chạy, cô sẽ bắt đầu khởi nghiệp. Nếu bán chạy, thì đợi thêm, đợi con cai sữa bắt đầu tìm kiếm cơ hội kinh doanh khác.
Dù thời đại , tùy tiện gì cũng thể kiếm tiền.
Đi loanh quanh mãi cuối cùng mua hai bộ kiểu áo Trung Sơn. Mặc trông tinh thần, nhưng chính là cảm thấy quá trang trọng.
Về nhà may cho ba hai bộ áo khoác casual, thế là cô ở sạp bán vải lựa chọn mấy loại vải mà cô thích.
Mỗi loại mua một cuộn. Một cuộn vải ba mươi ba mét, năm cuộn vải đủ màu sắc mặt.
Lâm Vũ kinh ngạc đến mắt đờ .
Ông khẽ với Lâm Thanh Hà: "Thanh Hà, con mua nhiều vải như để gì? Dùng hết ?"
"Bây giờ con ở nhà việc gì, định một ít quần áo , xem bán chạy . Nếu bán chạy, con định kinh doanh quần áo."
"Bây giờ khắp nơi đều bán quần áo, quần áo bán chạy ?" Lâm Vũ cảm thấy quần áo bán đáng tin cậy.
"Vẫn , nên con mua những vải may quần áo dò thị trường. Bây giờ nhà nước mở cửa cho tư nhân kinh doanh. Ba xem bên đường một bánh tổ cũng thể nhiều mua như .
Con quần áo chắc chắn cũng bán chạy."
Lâm Vũ về sạp bán bánh tổ chiên bên đường, quả thật nhiều vây quanh.
"Con lẽ sai, con cứ thử ? À, con học may quần áo từ khi nào ? Ở nhà con từng học qua."
Lâm Thanh Hà ngờ cha hỏi vấn đề .
Cô dối: "Con học theo các chị vợ quân nhân lúc con tùy quân."