Cố Cẩn Ngôn  những lời , sắc mặt trắng bệch,  quanh quất, "Em  nhỏ thôi!"
  lạnh, "Sao? Các  dám , còn  cho phép  ?"
Cố Cẩn Ngôn khựng  một chút, mới , "Chuyện hôm đó,   như em thấy!"
"Cô   vỡ bát,   yên tâm nên qua xem, chân cô  cũng  bong gân,  mới..."
"Đứa bé đói,  lóc, em bảo   ? Chẳng lẽ  cho b.ú ?"
Anh  thất vọng  , "Tiểu Thảo,  vẫn luôn cho rằng em  ,   nhất định sẽ là một  vợ hiền,  đảm."
"Thậm chí, thậm chí   từng coi thường em là gái quê, nhưng còn em thì ?"
"Em từ khi hai  con họ đến thì..."
"Bốp!"
 tát thẳng  mặt Cố Cẩn Ngôn.
"Giang Tiểu Thảo!"
"Cố Cẩn Ngôn! Anh   thấy ghê tởm!"
   hai bước, "Chuyện cưới xin của chúng  bỏ , ghê tởm quá!"
Về đến nhà,   trong phòng thăm bà nội ,  mới bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Bà nội  tuổi  cao, tai  còn thính, cho nên dù   bên ngoài ầm ĩ như , bà cũng  .
 chợt nhớ đến lời Cố Cẩn Ngôn  , cái gì mà  coi thường  là gái quê,  thế mà  .
Rõ ràng là chê bai.
 tự giễu .
Trước đây  cứ tưởng  nhặt  của quý.
Chuyện cưới xin với Cố Cẩn Ngôn là   hời.
Cho nên  liều mạng đối xử  với  , cái gì cũng   nhiều hơn một chút.
 tùy tiện một  phụ nữ nào đó đến, cũng  thể  chủ cho  , thậm chí khiến    đầu  óc cái gì cũng  theo  khác.
Loại đàn ông ,   dám lấy!
Lúc ăn cơm,  thấy    , là Cố Cẩn Ngôn.
Bà nội    chúng   cãi , thấy Cố Cẩn Ngôn liền vội vàng kéo  .
Vừa xới cơm  gắp thức ăn, nhiệt tình vô cùng.
    mặt bà nội cãi  khiến bà  vui, nên   gì.
Đợi ăn cơm xong,  thấy bà nội  trong buồng, mới kéo    ngoài.
"Anh  gì ? Chúng   còn quan hệ gì nữa!"
Cố Cẩn Ngôn đưa tay , xoa đầu , "Tiểu Thảo, đừng giận nữa."
 ghê tởm hất tóc,  lùi về phía  một bước, "Anh  hiểu tiếng  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-tra-nam-sanh-vai-tien-nu/chuong-7.html.]
Sắc mặt Cố Cẩn Ngôn khựng ,   , "Thôi  ,   giận em nữa, em cũng đừng giận nữa  ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 nhíu mày.
Lần đầu tiên cảm thấy Cố Cẩn Ngôn  lẽ đầu óc  vấn đề, nên  khám não.
   định ,    chặn  ,
"Thôi   Giang Tiểu Thảo!"
"Em giận dỗi thì giận dỗi, đánh  cũng đánh , em rốt cuộc   loạn đến khi nào nữa?"
"Con gái  chút tính khí thì đáng yêu, nhưng nếu quá đáng sẽ  đáng ghét, em   ?"
 hít sâu một , "Anh đến đây  gì?"
Cố Cẩn Ngôn   một cái, "Anh  bà ngoại em ở  thành phố, điều kiện cũng ."
"Em  thể bảo Tuyết Như đến nhà bà ngoại em ở tạm một thời gian  ?"
 ngây , đây là kiểu suy nghĩ gì ?
Đại đội trưởng rõ ràng là vì bênh vực , nên mới đuổi  con Chu Tuyết Như .
Rồi   bảo   đầu đưa  con Chu Tuyết Như đến nhà bà ngoại  nuôi?
Anh  coi  là gì?
Lại coi đại đội trưởng là gì?
Nếu  thật sự  như ,    ở trong thôn còn ngẩng đầu lên  ?
Đại đội trưởng và  trong thôn sẽ   thế nào?
Không ,  thật sự trông giống một đứa ngốc ?
10.
Cố Cẩn Ngôn vẫn còn tự , "Nhà bà ngoại em điều kiện  hơn,   mỗi  em đến đều thịt gà cho em ăn ?"
"Em bảo bà ngoại em chăm sóc họ nhiều hơn một chút, gà vịt gì đó cũng  cần ngày nào cũng hầm, nhưng Tuyết Như mang theo con nhỏ  dễ dàng, quần áo gì đó em bảo bà ngoại em giặt giúp, cao lúa mạch..."
Mắt  quét xuống  chân tường,  thấy cây chổi  kết bằng cành tre.
   một lời  qua đó, "Tiểu Thảo, em  g...ì"
" đánh c.h.ế.t cái đồ thần kinh nhà !"  giơ chổi lên, nhằm thẳng  đầu và mặt Cố Cẩn Ngôn mà đánh.
"Giang Tiểu Thảo, em  gì !"
"Em điên  ?"
" điên ?  thấy  mới là  điên! Đầu óc  hỏng !"
"Còn  ăn gà nhà bà ngoại , còn  uống cao lúa mạch?"
"Sao    với  là cô   lên trời, bảo  độ cô  thành tiên ?!!"