Suy nghĩ   mới hiện lên, trong lúc hoảng hốt   cũng  thấy  vẻ lạnh nhạt  mặt Cố Phong.
Niềm tin  đó   sụp đổ, bản năng cầu sinh bắt đầu    phản kháng, giãy giụa.
Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt    dám  thế chứ?!
Anh  sợ  đền mạng cho   !
Anh  dùng hết  lực  bẻ cánh tay của Cố Phong , nhưng mà thể lực hiện tại của hai  bọn họ khác biệt quá lớn.
Anh  cố gắng há to miệng,  gọi Hà Bân đang  ở bên ngoài , nhưng mà cho dù cố gắng đến mức nào thì cổ họng cũng  thể phát  bất cứ âm thanh nào.
Ý thức càng lúc càng thêm mơ màng,   thậm chí cảm thấy cánh cửa địa ngục  mở rộng chào đón  .
Ngay khoảnh khắc ,   hối hận.
Anh   thể c.h.ế.t như thế ,   còn   chết!
Ngay lúc cơ thể của    đến cực hạn, gông cùm xiềng xích  cổ lập tức buông lỏng .
“Khụ…… Khụ khụ khụ……”
Anh  kịch liệt ho khan, há to miệng hô hấp bầu  khí mới mẻ.
Anh  thật sự   trải nghiệm  loại cảm giác gần c.h.ế.t   thứ hai.
Ý thức còn     khôi phục,      giọng  âm trầm của Cố Phong vang lên ở bên tai.
“Cho dù    nhiều uy hiếp, nhưng cũng    lương thiện như  tưởng tượng.   g.i.ế.c ,  thì  sẽ  trăm ngàn loại phương pháp để an  rút lui.”
Trong lòng Mục Văn Hạo kinh hoàng,  đầu tiên  đến một mặt khủng bố như thế của Cố Phong.
Hơn nữa lý trí của     hề nghi ngờ gì về lời uy h.i.ế.p  của Cố Phong, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Không đợi   phản ứng  đây, Cố Phong  ấn đè tay lên  miệng vết thương  n.g.ự.c của  .
“A!!”
Một cơn đau đớn nhức cuốn qua  ,    kêu thảm thiết  tiếng, đồng thời cũng Mộng Kiều Nhụy và Hà Bân ở bên ngoài phòng bệnh giật .
Hai  một  một  chạy  phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1346.html.]
Cố Phong tiếp tục đè xuống, m.á.u tươi nhiễm đỏ băng gạc,  bộ khuôn mặt của Mục Văn Hạo cũng đều bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Mộng Kiều Nhụy thấy cảnh  thì hoảng sợ ngơ ngác,  dám nhúc nhích.
TBC
Hà Bân là  phản ứng  đầu tiên, nhanh chóng xông về phía Cố Phong.
Cố Phong    cho    cơ hội động thủ, lập tức buông lỏng miệng vết thương của Mục Văn Hạo, kéo dãn  cách giữa hai .
Mục Văn Hạo chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt mày trắng bệch, đau đến mức   liên tục co rút.
Lòng bàn tay của Cố Phong dính đầy m.á.u tươi đỏ rực, chúng nó đang nhỏ giọt theo ngón tay rơi xuống, nhưng  cứ lộ  vẻ mặt lạnh tanh  chút biểu tình nào.
“Đừng   mấy trò dơ bẩn hèn hẹ  nữa, nếu   sẽ  bỏ qua .”
Anh lạnh nhạt để  một câu, bước  bước chân nghênh ngang mà .
Lúc   ngang qua bên  Mộng Kiều Nhụy, Mộng Kiều Nhụy thậm chí còn  dám thở mạnh tí nào.
Cô  cảm thấy  chỉ  Mục Văn Hạo nổi điên mà đến cả Cố Phong cũng  điên theo luôn .
Mục Văn Hạo đau đến mức một chữ đều   nên lời, lúc  trong đầu      hỗn loạn.
Lúc    vẫn luôn  hề sợ hãi, chính là bởi vì   chắc chắn rằng Cố Phong sẽ bởi vì  phận của  mà kiêng dè,  dám  cái gì quá đáng với  .
 mà tất cả những gì  mới xảy  lúc nãy, chứng minh phỏng đoán của    sai lầm.
Cố Phong thật sự dám  tay với   một cách trắng trợn táo bạo như thế!!
“Bác sĩ! Hộ sĩ, mau tiến !” Hà Bân lớn tiếng kêu to.
Miệng vết thương của Mục Văn Hạo  rách   nữa, m.á.u chảy  ngừng,  khả năng c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu , phòng bệnh  đầy bác sĩ và y tá .
Nhìn băng gạc dính đầy m.á.u tươi, sắc mặt bác sĩ trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Anh chán sống  đúng ? Tại   để tình hình  lặp  lặp  mãi thế!”
Ông   lạnh lùng quát to,   lệnh cho y tá chuẩn  phẫu thuật khâu   thứ hai.
Mục Văn Hạo  giận  sợ, ước gì  thể bầm thây Cố Phong  vạn đoạn, nhưng mà cuối cùng hiện thực  là   còn  thể mở miệng  chuyện    chìm  trong hôn mê...