Cao Tuấn thật sự khó xử, chỉ thể tăng thêm âm lượng với nhân viên bán hàng: “Lần thật sự là thái độ của cô vấn đề, cô mau xin khách hàng .”
Nhân viên bán xụ mặt, cam lòng tới lui giữa Diệp Ninh và Vương Kim.
Nhất là khi thấy Vương Kim đang khoanh tay ôm ngực, rõ ràng là đang hóng chuyện vui của cô thì trong lòng càng mâu thuẫn nhiều hơn nữa.
Bắt cô khom lưng xin loại quê mùa như thế , đúng là đang sỉ nhục nhân cách của cô mà.
“ sẽ xin !”
Cô gân cổ lên bày tỏ rõ thái độ của , cô tuyệt đối sẽ chịu ấm ức như thế .
Cao Tuấn nhức đầu, là quản lý cửa hàng bán xe, cần bày tỏ rõ thái độ củ mới .
Cố tình lúc Diệp Ninh còn thêm: “Thì cửa hàng bán xe quản lý nhân viên như thế, hôm nay cũng coi như là mở mang tầm mắt.”
Câu chẳng khác nào đang vẻ mặt Cao Tuấn.
Nhân viên bán hàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Diệp Ninh, ước gì thể chọc thủng cơ thể cô.
TBC
“Cô cũng đừng khó xử quản lý Cao, ở nơi ai thể ép việc cả. Cô mua xe thì mua, mua thì mau biến !”
Toàn bộ cửa hàng bán xe, ngoại trừ tiếng la hét của cô thì còn bất cứ âm thanh nào khác.
Cao Tuấn thể nào ngăn cản nhân viên bán hàng, mếu mặt.
Hiện tại chỉ thể trông mong rằng phụ nữ đeo khẩu trang sẽ bối cảnh phận gì quá lớn.
Đến cả Vương Kim cũng nhíu chặt mày, đây là đầu tiên thấy một nhân viên bán hàng kiêu ngạo đến mức .
“Diệp Ninh, xem chỗ dựa đó.”
Anh cũng hề cố ý hạ thấp âm lượng, mặt ngoài thì giống như đang nhắc nhở Diệp Ninh, nhưng thực tế đang cố ý cho tất cả đều thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1364.html.]
Nhân viên bán hàng đắc ý ưỡn thẳng ngực, giống như đây là chuyện quang vinh gì lắm.
“ , chỗ dựa đó, hơn nữa chỗ dựa của là mà mấy thứ như các cả đời cũng đắc tội nổi! Cho nên mấy tìm tôn nghiêm mặt đó hả, mơ thôi!”
Vương Kim và Diệp Ninh liếc , đó Vương Kim thở dài một cách khoa trương.
“Quả nhiên chỗ dựa đúng là quá ghê gớm nhỉ, loại dân chúng tầm thường như chúng cũng chỉ thể nhục mạ.”
Nhân viên bán hàng tự nhận là dân chúng tầm thường thì càng tự tin hơn nữa: “Nếu mấy thì mau cút .”
Vương Kim gương mặt xí của cô , giống như đang một đứa ngu.
Chuyện nên cũng hết , tiếp theo đây cũng đến lúc Diệp Ninh trận .
“Kiểu gì cũng sẽ chỗ để lý mà thôi.” Diệp Ninh lời càng giống như là đang tự lầm bầm chuyện một .
Vương Kim cũng phối hợp gật đầu.
Diệp Ninh hiệu với : “Vậy chúng đổi một nơi khác .”
Cao Tuấn lộ vẻ mặt khó hiểu hai bọn họ chuyện với , rõ Diệp Ninh đổi chỗ khác để lý là ý gì?
mà bao lâu Vương Kim cho một câu trả lời: “Hay là chúng trực tiếp khiếu nại với chủ tịch tỉnh ? Dù thì nơi cũng là công ty của quốc gia, quần chúng nhân dân ăn hiếp, lãnh đạo chắc chắn sẽ chủ chúng .”
Khóe miệng Cao Tuấn nhịn run rẩy, nghĩ kiểu gì cũng ngờ rằng bọn họ còn ý tưởng ?
Rốt cuộc thì bọn họ ngu thế?
Không lẽ ai gặp chủ tịch tỉnh là đều thể gặp ?
Ý tưởng hoang đường rõ ràng là chuyện thể nào thực hiện .
Diệp Ninh lắc đầu: “Cũng cần phiền phức như thế. Chúng liên hệ với phóng viên của tòa soạn báo , nghĩ bọn họ sẽ đưa tin về loại tin tức .
Vương Kim bừng tỉnh hiểu : “ , tại nghĩ đến vấn đề . Nhân viên cửa hàng bán xe ỷ thế h.i.ế.p , nhục mạ, ăn h.i.ế.p khách hàng. Quản lý của cửa hàng bán xe cũng chịu mặt xử lý, bao che, thèm để ý đến danh dự và quyền lợi của tiêu thụ. Tin tức chắc chắn sẽ cho xã hội coi trọng.”