Hơi thở của Vương Điềm trở nên dồn dập, cảm xúc cũng dần dần trở nên kích động.
“Sao thể đuổi việc chứ? Ai cho cái quyền ?! Anh đừng quên, bác cả của là...”
“ là quản lý của cửa hàng bán xe , quyền lợi quyết định việc ở của mỗi một nhân viên. Cô đủ năng lực nghiệp vụ, tấn công sỉ nhục khách hàng, ảnh hưởng đến danh dự của cửa hàng bán xe thể nào cứu vãn .” Cao Tuấn bày khí thế của quản lý, cung cấp lý do thể nào phản bác .
Ngực Vương Điềm phập phồng kịch liệt, khó thể chấp nhận sự đổi bất thình lình .
“Cao Tuấn! kêu là quản lý là đang nể mặt của , đừng tưởng rằng thể lấy phận của để đè đầu thật! là công nhân chính thức của cửa hàng bán xe, đuổi là đuổi!”
Cô cũng giận, trực tiếp trở mặt với Cao Tuấn.
“Hiện tại lập tức gọi điện thoại cho bác cả của ngay, sẽ đuổi việc, hơn nữa đuổi sẽ là !”
Vương Điềm tức giận gầm rú, sốt ruột cầm lấy điện thoại, ấn điện thoại mà mới gọi lúc nãy.
Cao Tuấn cứ yên tại chỗ, hề ý định ngăn cản cô .
“Bác cả, trong cửa hàng bán xe ăn h.i.ế.p con...”
“Vương Điềm, khách hàng mà con sỉ nhục ngày hôm qua là nào?”
Không đợi Vương Điềm mách lẻo xong, bác cả của cô lập tức chất vấn.
Vương Điềm rõ ràng thể cảm nhận giọng điệu của bác cả giống như bình thường, trong lòng chút căng thẳng.
“Chỉ là khách hàng bình thường mà thôi.”
“Sao thể là khách hàng bình thường chứ? Bọn họ tên gì, trông như thế nào?”
Thần kinh trong đầu Vương Điềm căng cứng: “Con, con ...”
Sao cô hỏi thăm tên của bọn nhà quê chứ.
“Lần con gặp rắc rối to , con hả? Hiện tại thái độ bên tòa soạn tỉnh thành cực kỳ kiên quyết, là dùng sự việc để ví dụ điển hình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1370.html.]
Đầu óc Vương Điềm kêu lên ong ong, mất năng lực tự hỏi.
“Tại như thế chứ? Bác cả, bác nhất định giúp con đó!”
“Giúp con? Bác cũng sắp con liên lụy nè! Hiện tại lãnh đạo bên hỏi bác về chuyện con đến cửa hàng bán xe . Bác nhắc nhở con từ , bảo con việc khiêm tốn, nhưng mà con vẫn cứ lời. Chuyện bác thể mặt, con tự mà giải quyết !”
Đối phương lạnh lùng , đó cúp điện thoại.
“Bác cả, bác thể bỏ mặc con ...”
TBC
“Tút tút tút...”
“Bác cả!”
Vương Điềm âm thanh từ trong ống truyền , lập tức rơi trong nỗi sợ hãi khó nên lời.
Bình thường bác cả là yêu thương cô nhất, hiện tại vì loại chuyện nhỏ mà bỏ mặc thèm quan tâm đến cô ?
Cao Tuấn đôi mắt đỏ bừng và vẻ mặt bất an của cô , cũng kết quả .
mà hiện tại còn cần sợ cô nữa , tiếp theo đây chuyện cần chính là nhanh chóng công bố tin tức đuổi việc Vương Điềm cho các phóng viên ở bên ngoài , dùng việc để dịu sự tức giận của dân chúng, thu nhỏ tầm ảnh hưởng của việc đối với cửa hàng bán xe.
“Quản lý Cao, rốt cuộc là chuyện gì thế? Anh cho , rốt cuộc là chuyện gì?”
Cuối cùng Vương Điềm cũng đặt lực chú ý lên Cao Tuấn, hoảng loạn túm chặt lấy cánh tay của , cho rõ rốt cuộc vì chuyện biến thành như thế .
Cao Tuấn thấy rõ sự hoảng loạn trong mắt cô , hề thương hại chút nào.
“Cô còn rõ ? Hai mà cô khinh thường ngày hôm qua là mà cô thể đắc tội .”
Mặc dù cũng phận thật sự của đối phương, nhưng mà bọn họ thể tạo nên sóng to gió lớn như thế, chắc chắn thường.
Vương Điềm giống như sét đánh trúng, một lúc lâu vẫn hồn .
Người mà cô đắc tội ?!
Rõ ràng bọn họ trông bình thường và ti tiện như thế, là mà cô đắc tội chứ?