Những lời Lữ Đình , Cố Phong chứ, nhưng mà càng sốt ruột thì sẽ thành công.
“Đừng sốt ruột. Từ từ thì cũng sẽ để lộ sơ hở mà thôi.”
“Cố Phong, đôi khi thật sự bội phục sự kiên nhẫn của .”
Lữ Đình những lời , bất cứ ý định châm chọc gì cả, mà thật lòng kính nể .
Mục Văn Hạo liên tục phá hư mối quan hệ vợ chồng của bọn họ hết đến làn khác, thậm chí nộp đơn xin phục hôn nhưng cũng phá hỏng.
Nếu đổi thành bình thường khác, lẽ liều mạng với Mục Văn Hạo từ lâu .
“Anh quên , lúc chính là lính b.ắ.n tỉa đó.” Trong giọng bình tĩnh của Cố Phong che giấu cảm xúc thật sự của mà ngoài khó thể phát hiện .
Thân là một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, thứ thiếu nhất chính là lòng kiên nhẫn.
TBC
Mà thứ chính là g.i.ế.c c.h.ế.t Mục Văn Hạo trong một chiêu!
Lữ Đình hiểu ý của : “Được , sẽ tiếp tục điều tra nữa!”
Phòng ca múa Hồng Hải.
Vương Hinh Tuyết run bần bật Mục Văn Hạo đang ghế sofa.
Đối với cô , đàn ông chẳng khác nào ác ma.
“ cảnh cáo mấy , hiện tại đang mắc bệnh, nếu mấy dám thương, chắc chắn sẽ chuyện điên cuồng gì đó!”
Cô cố gom đủ can đảm cảnh cáo.
Hơn nữa cô cũng cảm thấy chuyện gì đắc tội đàn ông .
Mục Văn Hạo ngoài nhưng trong cô : “ cô bệnh tâm thần.”
Ba chữ bệnh tâm thần kích thích thần kinh mẫn cảm của Vương Hinh Tuyết dữ dội.
“ bệnh nhân tâm thần, khỏi bệnh , bác sĩ đồng ý cho xuất viện!”
Tôn nghiêm của cô cô kích động phản bác.
Mục Văn Hạo rõ ràng thể cảm nhận trạng thái của cô vẫn khác với thường, mà đây chính là thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1393.html.]
“Đừng căng thẳng, sẽ gì cô, nhưng mà cô cho , cô đến đoàn văn công cái gì?”
Sắc mặt Vương Hinh Tuyết càng thêm tái nhợt: “ chỉ ngang qua mà thôi.”
“Vậy cô cho , cô ngang qua đoàn văn công cái gì?” Mục Văn Hạo theo lời của cô a.
Vương Hinh Tuyết căng thẳng nuốt nước bọt, cô đương nhiên mối quan hệ giữa Mục Văn Hạo và Diệp Ninh.
“ gì hết, chỉ là ngang qua mà thôi, ngang qua xem thử. , chỉ là ngang qua xem thử, cũng là của đoàn văn công, thăm các đồng nghiệp cũ lúc .”
Trong lúc hoảng hốt, cuối cùng cô cũng tìm lý do thích hợp.
Mục Văn Hạo vòng vo với cô : “Cô trả thù Diệp Ninh.”
Giọng điệu của vô cùng khẳng định.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân của Vương Hinh Tuyết bốc lên, cô từng trải nghiệm thủ đoạn độc ác của Mục Văn Hạo một , tuyệt đối thứ hai.
“, ! Anh tha cho !”
Cô quỳ rạp xuống mặt Mục Văn Hạo, hèn mọn cầu xin.
Giây tiếp theo Mục Văn Hạo từ ghế sofa lên, đến mặt cô , vươn tay.
“Đừng đánh !”
Vương Hinh Tuyết gần như theo bản năng sợ hãi dùng hai tay ôm lấy đầu .
mà cơn đau đớn trong dự kiến cũng hề tiến đến.
Mục Văn Hạo vô cùng ga lăng đỡ cô từ đất lên.
“Cô sợ hãi như thế gì? là .”
Vương Hinh Tuyết nụ lệ mặt đàn ông, chỉ cảm thấy càng thêm đáng sợ.
“Anh, rốt cuộc thì cái gì?”
Nếu thì chắc đời còn ai là nữa.
Mục Văn Hạo chậm rãi : “Cô xuống , chúng cứ từ từ chuyện.”