Thời gian trôi qua nhanh thật, trong nháy mắt cô cũng đến đây ba tháng. Trong ba tháng , cô là mới biểu hiện nhất, cho nên kết quả chuyển chính thức cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, gật đầu.
Buổi trưa trong nhà ăn.
“Cái gì? Không thể nào, cho nên hiện tại mấy trong viện gia thuộc thật sự cho rằng cô đang công nhân quét dọn vệ sinh trong đoàn văn công hả?”
Mọi cùng chuyện phiếm, là ai nhắc đến đề tài , Diệp Ninh cũng lập tức ăn ngay thật.
Tất cả mặt bàn đều trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin nổi.
“Sao cô giải thích với bọn họ?”
Trịnh Thư Vân thật sự thể nào hiểu nổi, tuy là dọn vệ sinh cũng gì , nhưng mà nếu so với đàn dương cầm thì công việc thứ hai sẽ nở mày nở mặt hơn nhiều.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh : “Mỗi quan hệ giữa với bọn họ cũng lành gì, cần thiết cố ý giải thích.”
“Tâm lý của cô vững ghê!” Trịnh Thư Vân vươn ngón tay cái với cô: “ mà chờ ngày mai biểu diễn xong, cũng đều sẽ thôi.”
Đến lúc đó chắc chắn sẽ quen Diệp Ninh đến xem buổi biểu diễn, cho dù thiết kế sân khấu khó để thấy rõ hình tượng của Diệp Ninh, nhưng quen cô vẫn thể nhận .
“Các cô coi nếu mấy đó thấy Diệp Ninh ở sân khấu đàn dương cầm, khi nào sẽ sợ hết hồn luôn ?”
Hình ảnh chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị .
Ánh mắt Diệp Ninh trở nên cao thâm khó đoán, chắc chắn sẽ sợ hết hồn .
“Liên trưởng Cố chắc cũng sẽ đến đúng ?” Trịnh Thư Vân cũng cố ý hạ giọng, hơn nữa cô nghĩ đến chuyện thú vị như thế càng hưng phấn, cho ở xung quanh đều rõ ràng.
Quả nhiên Diệp Ninh vẫn cứ gật đầu, ngăn cho Cố Phong đến cũng chẳng tác dụng gì, vẫn là nên nghĩ sẵn lời giải thích hết nghi ngờ thì hơn.
Chuyện càng nôn nao đến buổi biểu diễn ngày mai hơn.
Mà Vương Hinh Tuyết cách đó xa vẫn cứ luôn cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Chẳng qua ở nơi mà những khác thấy, tầm mắt của cô trở nên vô cùng vặn vẹo.
Giấu diếm ba tháng, cuối cùng vẫn giấu nữa.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-146.html.]
Cho nên nếu Diệp Ninh thật sự lên sân khấu biểu diễn, như cô sẽ trở thành nổi bật nhất bộ viện gia thuộc của đại viện quân khu.
Mà cô tuyệt đối thể chịu đựng loại chuyện xảy .
Cô ngước ánh mắt tràn ngập oán hận lên về phía Diệp Ninh, Diệp Ninh giống như cũng tâm ý tương thông với cô , cũng sang chỗ cô .
Diệp Ninh cong khóe môi, khiêu khích.
Chiều tối, Diệp Ninh từ đoàn văn công , Tôn Manh Manh đột nhiên gọi cô .
Tôn Manh Manh cũng thẳng, mà chỉ dùng ánh mắt hiệu bảo cô tìm một chỗ yên lặng chuyện.
Diệp Ninh ngầm hiểu, hai một hẻm nhỏ.
“Diệp Ninh, hôm nay lúc ở phòng đồ vô ý Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan chuyện với .”
Gương mặt Tôn Manh Manh vô cùng căng thẳng, giọng cũng nghiêm túc.
Diệp Ninh thấy vẻ mặt của cô thì cũng đoán đại khái .
“Có bọn họ hại ?”
Tôn Manh Manh kinh ngạc trừng to mắt: “Cô cũng hả?”
Diệp Ninh mỉm : “Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng sẽ . Bọn họ là bọn họ định gì ?”
Tôn Manh Manh lắc đầu : “ rõ lắm, hình như là cho cô mấy ngày nay thể lên sân khấu.”
Chuyện trong dự kiến của Diệp Ninh: “ .”
Tôn Manh Manh thấy Diệp Ninh giống như để tâm lắm, thật sự trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa?
“Dù thì cô nhớ cẩn thận đó.”
Cô cũng chỉ thể giúp bao nhiêu đây thôi.
mà dựa đầu óc của Diệp Ninh thì chắc chắn sẽ chịu thiệt .
Diệp Ninh cảm ơn Tôn Manh Manh, đó mới về phía phòng ca múa Hồng Hải.