Gương mặt căng thẳng của chị Dung lập tức xuất hiện một chút ý : “Cô Diệp gọi đến đúng ? Anh mau dẫn cô về .”
Giang Húc Đông lễ phép một câu “cảm ơn”, đó kéo Ngô Hàm Nhu dậy.
Cuối cùng Ngô Hàm Nhu cũng từ trong lúc hôn mê “tỉnh” : “Buông... Buông ...”
Mặt cô đỏ bừng, chuyện lưu loát nữa.
Sắc mặt của Giang Húc Đông càng thêm khó coi: “Em uống say , đón em về nhà.”
Ngô Hàm Nhu đảo mắt, ánh mắt còn tiêu cự nào nữa, cảm nhận kéo cánh tay , cô vùng vẫy đẩy đối phương .
Giang Húc Đông dự đoán , thật sự cô đẩy .
“, về nhà, bọn họ đều, đều thích ...” Ngô Hàm Nhu xong lập tức lộ vẻ mặt tủi : “ ... uống rượu! , uống rượu, đưa... rượu cho ...”
Cô lảo đảo xuống ghế, liên tục la hét đòi uống rượu.
Chị Dung thấy nhiều tình cảnh như thế , chẳng qua biểu cảm của đàn ông mặt trông thật sự chút đáng sợ.
Giây tiếp theo Giang Húc Đông đến bên cạnh Ngô Hàm Nhu, thêm tiếng nào, lập tức khiêng cô lên vai.
Hành vi ngang ngược chị Dung mà hết hồn hết vía, đến cả mấy khách hàng ở bàn bên cạnh cũng tò mò chết.
Giang Húc Đông thèm để ý đến cái của những khác, khiêng Ngô Hàm Nhu ngoài.
“Buông ! Mau, buông ! Cứu mạng... cứu mạng!”
Ngô Hàm Nhu đánh đá tránh thoát, cho xung quanh đều rối rít sang.
Giang Húc Đông vẫn cứ tiếp tục khiêng cô một thật xa, đó mới quăng cô xuống ghế dài.
Ngô Hàm Nhu khẽ “ui da” một tiếng, hiển nhiên cũng cảm thấy đau.
Giang Húc Đông thở một thật dài, miễn cưỡng đè ép xuống cảm xúc tức giận đánh cô.
“Em giận thì cứ phát tiết với là , đến nơi giày xéo chứ?”
Anh thật sự giận, Ngô Hàm Nhu giống như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1494.html.]
Anh cũng quan tâm hiện tại cô lọt tai , bắt đầu nhịn răn dạy.
Ngô Hàm Nhu cố gắng điều chỉnh tầm mắt của , trong lúc hốt hoảng hình như nhận là ai.
“Anh là... Giang Húc Đông?”
Đây cũng là đầu tiên cô trực tiếp xưng hô tên của .
Giang Húc Đông thậm chí lười chỉnh cách chuyện của cô : “Hiện tại đưa em về nhà ngay!”
Nếu thể nhận , chắc cũng sẽ lời .
ngờ rằng, Ngô Hàm Nhu câu về nhà thì lập tức lắc đầu điên cuồng.
“Em về! Em thích cái nhà !”
Cô hô to, trong mắt dần dần tích tụ nước mắt.
Giang Húc Đông thở dài, lửa giận cũng giảm đôi chút.
Anh mối quan hệ giữa Ngô Hàm Nhu và ruột lắm, cho nên mấy năm cô thà là nước ngoài du học cũng ở trong nhà.
Ngay từ đầu còn cho rằng cô trưởng thành, thể xử lý mối quan hệ gia định, nhưng ngờ rằng vẫn cứ như thế.
TBC
“Nếu em về nhà, đưa em về viện gia thuộc !”
Trong mắt Ngô Hàm Nhu rưng rưng nước mắt, ngơ ngẩn vươn tay về phía .
“Anh... Sẽ chăm sóc em suốt đời ?”
“Đương nhiên , em là em gái của mà.” Giang Húc Đông một cách đương nhiên.
Trên thực tế, ngoại trừ việc mối quan hệ m.á.u mủ , cả gia đình nhà bọn họ đều xem Ngô Hàm Nhu là nhà của từ lâu .
mà đây là câu trả lời mà Ngô Hàm Nhu .
“Em là em gái, em là em gái của ! Chúng bất cứ... quan hệ gì, thể xem em như một phụ nữ bình thường chứ?”
Ngô Hàm Nhu run giọng , cuối cùng cũng thể đè nén tình cảm đối với Giang Húc Đông nữa.