Cả hội trường lập tức trở nên “náo nhiệt”.
“Tiểu Vương, hai chúng chút xích mích, hôm nay uống cạn ly rượu coi như xong!”
“Chị Triệu, chị về quê thật ? Vậy chúng sẽ cơ hội gặp nữa ? Bọn em đều sẽ nhớ chị!”
“Hoa Hoa, thật một câu với em từ lâu , thích em!”
“Mạn Mạn, các cô sẽ tương lai phát triển càng hơn, nhưng nhất định quên mất mấy chị em chúng đó!”
“Manh Manh, chờ kết hôn nhất định sẽ gửi thiệp mời cho các cô, các cô nhất định đến tham dự hôn lễ với đó!”
TBC
...
Diệp Ninh mấy lời chia tay đầy lưu luyến ở xung quanh, tâm trạng cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Trên đời bữa tiệc nào là tàn.
Chẳng qua cách chia tay như thế thật sự quá tàn nhẫn.
Không là ai đột nhiên bật thành tiếng, tiếng giống như bệnh truyền nhiễm, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.
“Hu hu hu! thật sự rời khỏi đoàn văn công, thật sự rời !”
Giờ phút , cảm xúc mà đè nén từ lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Quá nhiều đều thành tiếng.
Lâm Thanh rời từ lúc nào .
Hà Khôn ở đó mặt đỏ lên, lạnh lùng quát to với đang ở bên cạnh: “Khóc cái gì mà ? Sao mà chẳng tiền đồ gì hết!”
“Chủ nhiệm Hà, ông cũng đừng mắng chúng , ông cũng đang ?”
Đối phương đến khàn giọng, thấy Hà Khôn như thế càng nhịn .
“Ăn bậy bạ! hồi nào? Khóc lúc nào chứ?” Hà Khôn gân cổ lên phản bác, đó lau nước mắt mặt .
Đây là nước mắt, tuyệt đối !
Diệp Ninh thật sự chịu nổi bầu khí nơi , nhanh chóng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1504.html.]
Đi bên ngoài , cô hít thở sâu, hưởng thụ bầu khí mới mẻ ở bên ngoài.
Chờ đến khi cô bình tĩnh , mới ý thức hình như chỗ rẽ ở bên cạnh hình như .
Khi cô qua đó, lập tức thấy Lâm Thanh một bậc thang, trong tay còn kẹp một điếu t.h.u.ố.c lá hút xong.
Từ đến nay, cô bao giờ thấy Lâm Thanh hút thuốc bao giờ.
Lâm Thanh cũng thấy cô: “Lại đây .” Chị chỉ bậc thang còn trống ở bên cạnh.
Đây tuyệt đối là một nơi mà đoàn trưởng nên .
mà hiện tại gì ai sẽ để ý mấy thứ chứ.
Diệp Ninh xuống bên cạnh chị .
Hình như đến lúc Lâm Thanh mới ý thức sự tồn tại của thuốc lá, nhưng mà cũng quan trọng nữa .
“Sao cô cũng đây?”
“Đi ngoài hít thở khí.” Diệp Ninh thành thật trả lời.
“Sau ngày hôm nay đường ai nấu , đương nhiên là đều khó chịu, cứ kệ bọn họ .” Lâm Thanh trông vẻ thản nhiên .
Diệp Ninh tâm trạng của chị khó chịu đến mức nào, cho nên cũng quá nhiều, chỉ yên lặng bên cạnh chị .
Quả nhiên Lâm Thanh cứ tiếp tục tự một : “ gia nhập đoàn chúng tám năm , trong tám năm , tận mắt chứng kiến đoàn của chúng dần dần phát triển, vô cùng hi vọng nó thể tiếp tục duy trì.”
đây chắc chắn chỉ là hi vọng xa vời.
“Đoàn sẽ tiếp tục tồn tại thôi.” Diệp Ninh trả lời vô cùng kiên định.
Lâm Thanh ngơ ngẩn cô, tìm một ít sức mạnh để chống đỡ của cô.
Diệp Ninh lớn hơn: “Chỉ cần chúng còn tồn tại, đoàn văn công Đông Bắc vẫn sẽ luôn tồn tại.”
Trái tim Lâm Thanh run lên, ánh mắt d.a.o động kịch liệt, một loại cảm xúc khó miêu tả thành lời lập tức lên men, lớn mạnh.
Giờ phút chị đột nhiên trở nên bình thường trở .
“Cô đúng, các cô chính là minh chứng nhất cho sự tồn tại của đoàn văn công Đông Bắc.