Đáy mắt Cố Phong dâng lên lệ khí, cũng thấy bóng dáng của Diệp Ninh ở trong phòng khách.
“Anh đến .” Mục Văn Hạo chủ động mở miệng .
“Diệp Ninh ?” Cố Phong dám tùy tiện đến gần, bởi vì rõ Mục Văn Hạo âm hiểm xảo trá như thế nào.
Trạng thái hiện tại của Mục Văn Hạo rõ ràng là đúng lắm, chỉ e là chỉ cần sơ sót một chút là sẽ rơi bẫy của ngay.
“Anh đến còn chậm hơn trong tưởng tượng của nhiều!” Mục Văn Hạo cũng trả lời câu hỏi của , chỉ khinh thường chế nhạo.
“Diệp Ninh ?” Trong giọng âm u của Cố Phong xen lẫn mưa to gió lớn.
Mục Văn Hạo rõ ràng thể cảm nhận sự đáng sợ của , nhưng cảm xúc càng nhiều hơn nữa chính là bất an.
Anh đột nhiên , còn bật thành tiếng.
“Ha ha ha. Cầu xin , chỉ cần cầu xin , sẽ cho Diệp Ninh đang ở nơi nào!”
Cố Phong siết chặt nắm tay, khớp xương dần dần trở thành màu trắng, xác định phát hiện bất cứ và thứ gì khả nghi, trực tiếp bước .
Anh , thể tự tìm!
“Cố Phong, nếu còn dám nhúc nhích một bước, Diệp Ninh sẽ c.h.ế.t ngay lập tức, tin ?”
Mục Văn Hạo chỉ uy h.i.ế.p một câu thành công Cố Phong từ bỏ ý định tìm kiếm.
Nhìn thấy Cố Phong dừng , Mục Văn Hạo mỉm .
Thì chỉ một lý do trói buộc, dùng nó để đe dọa Cố Phong cũng tác dụng.
“Mục Văn Hạo, còn đường lui nữa . Hiện tại thả Tiểu Ninh ngay, nếu sẽ chết!”
Chữ c.h.ế.t do Cố Phong , hề bất cứ nhiệt độ nào.
Mục Văn Hạo vẫn cứ yên ghế sofa nhúc nhích, nghiêng đầu hưởng thụ vẻ sốt ruột của .
“Chuyện đến nước , cảm thấy còn sợ c.h.ế.t ?”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1528.html.]
Cố Phong cắn chặt răng, Mục Văn Hạo trong sạch, đương nhiên chuẩn sẵn tâm lý từ .
Mục Văn Hạo tiếp tục : “ thể thả Diệp Ninh, nhưng mà hiện tại chúng cần chuyện một cách công bằng.”
“ và chẳng cái gì để cả.” Cố Phong tăng thêm âm lượng.
Anh Diệp Ninh chắc chắn đang ở trong căn phòng nào đó trong nhà , chỉ cần tiếng của , lẽ cô sẽ cho một ít tín hiệu.
Mục Văn Hạo chút hoang mang dùng tay chống cằm, tuy rằng từ chối, nhưng rõ hiện tại đang nắm giữ quyền chủ động ở trong tay .
“ chỉ hỏi một vấn đề mà thôi.”
Cố Phong rõ ràng nhận đang kéo dài thời gian, nhưng còn kiêng dè lời uy h.i.ế.p lúc nãy của .
“Hỏi!”
Anh gằn giọng .
Biểu cảm mặt Mục Văn Hạo dần dần trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc thì dùng cách gì mà thể Diệp Ninh khăng khăng một mực với như thế?”
Anh lớn, nhưng Cố Phong cảm nhận lửa giận và sự ghen tị của .
“Không phương pháp gì cả, dùng thật lòng đổi lấy thật lòng mà thôi.”
“Dùng thật lòng đổi lấy thật lòng cái con khỉ khô, nếu Diệp Ninh vẫn giống như , chắc còn thèm liếc cô cái nào thì .”
Đây là đầu tiên Mục Văn Hạo những lời , cũng tuyệt đối là cuối cùng.
Bởi vì thật lòng cho rằng như thế.
Anh thật sự cho rằng tình yêu của Cố Phong chỉ là vì sắc bên ngoài, thể nào vượt qua những khó khăn trắc trở.
Cũng chỉ loại phụ nữ ngu ngốc như Diệp Ninh mới lừa gạt.
“Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ. và Diệp Ninh phục hôn, em là thể bẩn!” Cố Phong trầm giọng cảnh cáo.
Cảm xúc của Mục Văn Hạo đột nhiên mất khống chế: “Ha ha ha! , đến chậm, Diệp Ninh là phụ nữ của !”