Chờ chuyện phiếm xong , Lý Kiến Hoa bưng ly nước bàn lên uống một ngụm, gương mặt thoải mái dần trở nên nghiêm túc hơn.
Diệp Ninh cuối cùng cũng sắp sửa chủ đề chính .
“Diệp Ninh, giấu gì cô, thật lúc khi cô phỏng vấn, cực lực phản đối chuyện cô tiến đoàn văn công.”
Giọng của Lý Kiến Hoa chút trầm thấp, trần thuật sự thật .
Diệp Ninh cũng ngắt lời , vô cùng lễ phép mà chờ tiếp.
mà chuyện phản đối thì tất cả đều từ lâu, cũng tính là bí mật gì.
“Lý do phản đối cũng vì năng lực chuyên nghiệp của cô đạt yêu cầu, đơn giản chỉ là cô thấy ngứa mắt. Cũng thể là cô thấy ngứa mắt nữa, chỉ là cảm thấy sự tồn tại của cô sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tổng thể của cả đoàn văn công.”
Những lời của Lý Kiến Hoa tuyệt đối là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng .
“Bây giờ cô những lời , hận ?”
TBC
Anh chằm chằm mặt của Diệp Ninh, bỏ sót bất cứ biểu tình nhỏ nhặt nhất nào.
Diệp Ninh : “ từ lâu , nhưng mà cũng đến mức hận, dù thì mấy chuyện đều là sự thật khách quan . Đội trưởng Từ cũng chuẩn nhiều cho việc lên sân khấu của , cho nên mới thể thuận lợi biểu diễn đến tận bây giờ.”
Lý Kiến Hoa ngờ cô xong mấy lời mà còn thể bình tĩnh như thế, im lặng vài giây , nhịn nở nụ .
“Ha ha. là cho dù bất cứ lúc nào thì cô cũng sẽ khác thất vọng mà.”
“Cảm ơn đội trưởng Lý khen ngợi.” Diệp Ninh kiêu ngạo cũng tự ti.
Lý Kiến Hoa hít một thật sâu, ánh mắt khi về phía cô cũng trở nên hiền hòa hơn nhiều: “Thật vẫn xong. Tuy rằng ngay từ đầu cũng đánh giá cao cô, nhưng mà ba tháng cô dùng thực thực để chứng minh giá trị của , là do quá trông mặt mà bắt hình dong, xem nhẹ nhiều thứ vốn nên để ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-178.html.]
Lý Kiến Hoa với những lời với Diệp Ninh từ lâu , dù là mắt tròng.
Diệp Ninh vẻ xin chân thành mặt đàn ông, trong lòng một chút ấm áp.
Thật vốn dĩ thể cần như thế.
Lý Kiến Hoa tăng thêm âm lượng, tràn ngập khen ngợi : “Diệp Ninh, cố , thật sự !”
Diệp Ninh tiếp thu thiện ý của Lý Kiến Hoa, đối với cô mà , phần khen ngợi cũng đáng quý.
“Đội trưởng Lý, đừng khen nữa, khen nữa là sẽ tự cao đó.”
Sự ngăn cách giữa hai biến mất, trở thành đồng nghiệp mối quan hệ hòa thuận chân chính.
Lý Kiến Hoa cũng buông bỏ một chuyện lớn trong lòng, cũng thả lỏng .
“Vậy chúng đổi sang đề tài khác , mấy ngày nay cô gặp Vương Hinh Tuyết ? Trong đoàn bận quá, vẫn thời gian thăm cô .”
Làm đội trưởng, thật sự quan tâm đến tất cả các thành viên trong đội.
Diệp Ninh lắc đầu: “Hình như cô ít khi ngoài.”
Hiện tại tiêu điểm trong đại viện gia thuộc đều tập trung của cô và Vương Hinh Tuyết, chẳng qua khi nhắc đến Vương Hinh Tuyết thì đều thổn thức mà thôi.
Lý Kiến Hoa thở dài : “Con bé Hinh Tuyết vốn dĩ lòng tự trọng lớn, xảy chuyện chỉ sợ là khó thể chấp nhận ngay, nhưng mà tin chắc rằng cô vẫn thể khắc phục khó khăn .”
Diệp Ninh bày tỏ ý kiến, cô đương nhiên càng hi vọng Vương Hinh Tuyết sẽ thể gượng dậy nổi hơn, cô tùy ý ngước mắt lướt qua sàn nhảy nhộn nhịp ở phía .
Khi thấy sân nhảy một hình bóng quen thuộc, tầm mắt trực tiếp dừng đối phương...