Diệp Đống giống như một con dã thú phát cuồng, càng đánh càng mạnh tay.
“Tao cho mày ăn bậy bạ nè! Tao cho mày khỏi nè!”
Tôn Nhị Khuê kêu cha gọi : “ sai , dám nữa, đừng đánh... hu hu hu, Diệp Đống, là ông nội của , ....”
TBC
Diệp Ninh Tôn Nhị Khuê đánh giống như một cái bao cát, thật đúng là một xài cũng luôn.
“Tiểu Đống, dừng tay .”
Nếu đánh nữa, tên thương nặng c.h.ế.t luôn thì cũng phiền lắm.
Diệp Đống vẫn hết giận, đ.ấ.m thêm vài đấm, đó trong tiếng cầu xin của Tôn Nhị Khuê, dừng tay .
“Nếu tao mà còn mày ăn lung tung, tao gặp mày nào sẽ đánh mày nó! Xùy!”
Tôn Nhị Khuê gì còn dám hó hé tiếng nào, cho dù là mê gái đến cỡ nào nữa thì cũng dám ý đồ gì với Diệp Ninh.
“Chị, chị đừng giận, thằng ch.ó chỉ là một con cóc ghẻ thôi.”
Trên đường về, Diệp Đống liên tục an ủi Diệp Ninh.
Diệp Ninh khóe miệng đánh chảy m.á.u và vẻ mặt quan tâm của , trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Cái thằng em trai , cuối cùng cũng lãng phí tấm lòng của cô mà.
mà chuyện rõ ràng là đơn giản như những gì tưởng tượng, Tôn Nhị Khuê dám trắng trợn táo bạo cản cô như thế, nghĩa là lời đồn đãi trong thôn đến mức thể khống chế nữa.
mà những cũng thật sự thú vị, nếu giàu vượt qua khỏi tầm nhận tri của bọn họ, chỉ sẽ bọn họ dùng ác ý lớn nhất để xuyên tạc.
“Có đau ?”
Diệp Đống lắc đầu: “Chút vết thương tính là cái gì, nếu lúc nãy chị cản em, em chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t Tôn Nhị Khuê!”
Cậu nghiến răng nghiến lời, dám bôi nhọ thanh danh của chị , đúng là đáng chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-220.html.]
“Đánh c.h.ế.t tên đó, em còn đền mạng, đáng.” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc .
“ em vẫn giận.”
“Giận cũng suy xét đến hậu quả, tuyệt đối thể tự đả thương địch một trăm tự tổn hại tám nghìn .” Diệp Ninh ngược còn dặn dò Diệp Đống: “Sau chị ở nhà, em gặp chuyện gì nhất định suy nghĩ cho kỹ . Với chuyện gì cũng cần dựa nắm đ.ấ.m để giải quyết.”
Diệp Đống lèm bèm gì đó trong miệng, hiển nhiên sẽ bởi vì những lời của Diệp Ninh mà thật sự đổi tính tình.
Diệp Ninh cũng hiểu đạo lý , cho nên khi xong câu cũng tiếp tục nữa.
Hai chị em thống nhất khẩu cung, ý định cho cha chuyện bọn họ đánh với Tôn Nhị Khuê.
mà khi hai về đến nhà, thấy Cố Phong cũng mặt ở nơi , Diệp Đống lập tức đổi thái độ ngay.
“Anh rể, đến đây hồi nào thế?”
Lúc xảy chuyện Lý Bưu, Diệp Ninh ý định tìm Cố Phong, chuyện cho nhà họ Diệp đều cảm thấy khi nào là Diệp Ninh và Cố Phong cãi ?
Không ngờ hiện tại Cố Phong xuất hiện, Diệp Đống đương nhiên là vui vẻ và bất ngờ.
Không chỉ là Diệp Đống, mặt Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng đều treo lên nụ xán lạn.
Chỉ Diệp Ninh là căng chặt gương mặt, hề chào mừng Cố Phong.
Trước cô với là ai về nhà nấy , hề báo tiếng nào xuất hiện?
“Sao đến đây?”
Cho nên Diệp Đống hỏi xong, cô cũng lập tức hỏi tiếp một câu, hơn nữa thái độ cũng tính là quá .
“Tiểu Ninh, con thể ăn như thế hả, Cố Phong là con rể nhà , nó đây là bổn phận ?”
Không đợi Cố Phong trả lời, Triệu Thu Phân lập tức nhanh chóng quát lớn Diệp Ninh, đó thuận tiện quan sát phản ứng của Cố Phong, sợ Cố Phong sẽ bởi vì Diệp Ninh hiểu chuyện mà tức giận.
Cố Phong sớm đoán Diệp Ninh lẽ sẽ phản ứng như thế, cho nên thấy cô bài xích cũng hề để ý, thuận tiện trả lời: “ đây thăm cha , thuận tiện đón cô về.”