Diệp Ninh những gương mặt hồi hộp chờ mong ở xung quanh, cố gắng khống chế ý khóe miệng.
Cô hết những chuyện thể , chuyện còn trông cậy sự cố gắng của bọn họ.
Bên phía Lý Kiến Hoa cũng tình huống tương tự, mỗi một thành viên trong đội ca hát cũng đều đang nhanh chóng quen với nội dung lời bài hát.
mà ngoại trừ những chuyện , việc lựa chọn hát chính cho bài hát cũng Lý Kiến Hoa khó xử.
Bởi vì là bài hát mới, cũng thể xác định rốt cuộc thì giọng của Vương Hinh Tuyết là của Tôn Manh Manh sẽ càng thích hợp với ca khúc hơn.
Nếu vì định thì đương nhiên là nên để Vương Hinh Tuyết hát chính, nhưng mà mấy ngày hôm nay trạng thái của Vương Hinh Tuyết đều cho lắm.
“Đội trưởng, thật sự thể !”
Vương Hinh Tuyết rõ tầm quan trọng của việc hát chính bài hát , lập tức lên tinh thần, chủ động giành lấy cơ hội.
mà cô mới xong, Tôn Manh Manh cũng lập tức tỏ thái độ : “Đội trưởng, cũng thử.”
Cô mở miệng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả sân khấu.
Vương Hinh Tuyết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tôn Manh Manh, nhào lên may miệng của cô .
“Tôn Manh Manh, thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng mà cô là mới, cho dù cô thực lực thì vẫn còn thiếu kinh nghiệm biểu diễn sân khấu.”
“Chị Hinh Tuyết, cô cũng là từ mới tiến bộ như bây giờ, cũng chính vì là mới cho nên mới càng cần rèn luyện nhiều hơn.” Tôn Manh Manh mỉm , nhưng ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Đây là đầu tiên Tôn Manh Manh trực tiếp đối đầu với Vương Hinh Tuyết sân khấu, bình thường đại đa thời gian cô đều ở trong trạng thái gặp yên .
Lý Kiến Hoa ngờ hai bọn họ sẽ tranh giành lúc , đau đầu.
Hiện tại các lãnh đạo trong đoàn đều đang ở bên , chuyện quan trọng nhất chính là thể thuần thực biểu đạt lời bài hát.
Cho dù thế nào thì cũng cần chọn một trong hai .
Ánh mắt đảo tới đảo lui giữa hai , cuối cùng vẫn dừng Vương Hinh Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-296.html.]
“Vương Hinh Tuyết hát chính.”
Thật Vương Hinh Tuyết càng cần cơ hội hơn Tôn Manh Manh nhiều.
Vương Hinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vô cùng ơn Lý Kiến Hoa, đồng thời còn quăng cho Tôn Manh Manh một ánh mắt khiêu khích.
TBC
Tôn Manh Manh cũng buồn bực, ngược thẳng lưng tiếp tục với Lý Kiến Hoa: “Đội trưởng, nhớ hết bộ lời bài hát !”
Một câu vô cùng đơn giản cô trở thành tâm điểm của sự chú ý nữa.
“Nhanh ?”
Lý Kiến Hoa kinh ngạc, đây cũng là suy nghĩ trong lòng .
Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức xuất hiện vết nứt, thất thanh phản bác : “Không thể nào chuyện đó !”
Giây tiếp theo, Tôn Manh Manh chút hoang mang thuộc lòng bộ lời bài hát.
Lần đến cả Diệp Ninh cũng lau mắt mà cô .
Từ khi bọn họ nhận lời bài hát đến bây giờ cũng chỉ mới năm sáu phút mà thôi, mà Tôn Manh Manh nhớ hết bộ, đây cũng chuyện bình thường thể .
Cô gái cũng đang giấu nghề đây mà.
Tất cả trong đội ca hát đều bội phục Tôn Manh Manh, sắc mặt của Vương Hinh Tuyết trở nên cực kỳ khó coi.
Cho dù Lý Kiến Hoa lòng giúp đỡ Vương Hinh Tuyết thì cũng , thầm thở dài, đó về phía Tôn Manh Manh.
“Vậy để Tôn Manh Manh hát chính .”
“Vâng, đội trưởng.”
Giọng của Tôn Manh Manh tràn ngập tự tin, lập tức đến vị trí chính giữa sân khấu.
Vị trí chỉ thuộc về hát chính.
Vương Hinh Tuyết siết chặt nắm tay, ngón tay cắm lòng bàn tay, hận ý của cô đối với Tôn Manh Manh cũng lên đến đỉnh điểm.