Vương Hinh Tuyết thấy gói thuốc , sắc mặt lập tức đổi, thậm chí cũng rảnh để tâm đến cơn đau đớn mặt.
“ tìm cái đầu giường trong phòng của cô! Hơn nữa đến bệnh viện, bác sĩ cổ họng của thuốc nhiễm trùng, sưng tấy mủ. Ngày hôm qua lúc ăn cơm múc canh, cô ở ngay bên cạnh , chắc chắn là lúc đó cô tranh thủ khi để ý bỏ thuốc cho !”
Tôn Manh Manh chỉ phân tích đạo lý rõ ràng mà gói thuốc trong tay cô còn là bằng chứng vô cùng xác thực.
“Gói thuốc gì chứ? Đây chỉ là thuốc ngủ mà thôi.” Vương Hinh Tuyết kiên quyết thừa nhận.
Tôn Manh Manh cũng loại hiền lành gì, mở gói thuốc , về thuốc còn sót bên trong.
“Hiện tại cô lập tức uống nó , xem xem đây rốt cuộc là thuốc gì?”
“Tại cô bảo ăn thì ăn chứ? Hơn nữa cô còn cào mặt thương, chuyện tính đây?” Vương Hinh Tuyết gân cổ lên chất vấn, dời trọng điểm sang chỗ khác.
Đến nước , tất cả cũng rõ đầu đuôi chuyện.
Tất cả các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam đều ôm thái độ nhiều chuyện hóng trò , vô cùng khinh thường đoàn văn công Đông Bắc.
Đây chẳng là chuyện bê bối !
“Đủ !”
Giọng trầm thấp của Hà Khôn giống như đang chất chứa mưa rền gió dữ.
TBC
Lần thật sự là mất mặt c.h.ế.t luôn !
Tôn Manh Manh rưng rưng nước mắt về phía Hà Khôn: “Chủ nhiệm Hà, giải quyết chuyện công bằng cho đó!”
Vương Hinh Tuyết cũng cam lòng yếu thế: “Chủ nhiệm Hà, cô vu oan cho !”
Thật sự thật rốt cuộc là như thế nào, điều tra cũng khó, nhưng hiện tại lúc để điều tra chuyện .
“Hai cô đều ngậm miệng hết cho !”
Tiết mục sân khấu sắp kết thúc, mà tiết mực tiếp theo chính là phần đại hợp xướng của bọn họ.
Hiện tại hai hát chính của bọn họ, một thì cổ họng vấn đề, một thì mặt thương, thể nào lên sân khấu biểu diễn, giải quyết chuyện như thế nào mới là chuyện quan trọng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-368.html.]
“Bây giờ là lúc nào hả? Chỗ là chỗ nào? Hai cô thù hằn gì thể chờ đến khi biểu diễn xong ? Hai cô sợ đoàn văn công của chúng đủ nổi tiếng đúng ?”
Hà Khôn cố gắng hết sức để áp lửa giận xuống, nhưng thật sự nhịn , nổi giận.
Bên phía đoàn văn công Đông Bắc u ám bao phủ, ai nấy đều ngờ rằng chuyện sẽ tiến triển đến bước .
La Nghị thoáng qua sân khấu ở bên ngoài, giọng cũng nghiêm túc: “Chủ nhiệm Hà, hiện tại các nhanh chóng thương lượng phương án lên sân khấu .”
Hà Khôn lập tức về phía Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ.
mà hai bọn họ cũng bất cứ cách gì.
“Có thể dùng son phấn để che giấu vết thương mặt Vương Hinh Tuyết, cô biểu diễn tiết mục xong ?”
Thân là ngoài cuộc, La Nghị đương nhiên vẫn còn giữ bình tĩnh, thử đưa lời đề nghị.
“Nhân viên trang điểm!” Hà Khôn sốt ruột kêu.
Nhân viên trang điểm dùng tốc độ nhanh nhất cầm khăn và hộp trang điểm đến.
mà khi Vương Hinh Tuyết lộ gương mặt thì lập tức ngay cách là .
Ba vết thương chảy m.á.u sâu, nếu hiện tại tùy tiện dùng phấn phủ lên, một khi miệng vết thương nhiễm trùng, như khả năng sẽ thể giữ gương mặt của Vương Hinh Tuyết nữa.
Cách thể thực hiện , La Nghị nhanh chóng đưa một biện pháp khác.
“Vậy tìm đại một khác hát chính .”
Mỗi một thành viên trong đội ca hát đều hát, thể vì thiếu hát chính mà tạo thành sự cố biểu diễn .
Ý kiến của ông Hà Khôn, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đồng ý.
là chỉ thể như thế.
Lý Kiến Hoa nhanh chóng lướt về phía đội ca hát.
Anh là đội trưởng, hiểu rõ thực lực của mỗi một trong đội, hiện tại cũng chỉ thể chọn một chột trong đám mù, chọn một thể thành phần hát chính.
Những lướt qua, lập tức đều cảm nhận áp lực, một ít nhát gan thậm chí còn trực tiếp vùi đầu ngực.