“Tiểu Ninh, trong nhà đều hết, con cần nhớ thương. Con và Cố Phong cùng đến kinh thành ?”
Nghe tiếng hỏi thăm quan tâm của Triệu Thu Phân, trong lòng Diệp Ninh cũng ấm áp.
Vì lo lắng, Diệp Ninh trực tiếp đáp: “Dạ.”
“Vậy là . mấy ngày với cha con đến thăm cha chồng con, bọn họ lâu lắm hai đứa thư với gọi điện thoại về, lát nữa con với Cố Phong, đừng quên gọi điện thoại cho bọn họ.” Triệu Thu Phân cũng rầu thúi ruột vì con gái.
“Dạ.” Ngoài miệng Diệp Ninh đồng ý, nhưng trong lòng rõ cuộc điện thoại cũng chỉ thể để cô gọi thôi.
Triệu Thu Phân lải nhải mãi ngừng, Diệp Đống cũng thỉnh thoảng la hét thêm vài câu.
Cuối cùng hai thôn trưởng thúc giục mãi mới lưu luyến chào tạm biệt Diệp Ninh.
“Tiểu Ninh, nếu năm con quá bận thì nhớ về nhà nha, với cha con đều nhớ con lắm.”
Đây là câu cuối cùng của Triệu Thu Phân, Diệp Ninh buông ống xuống, cô đơn một trong phòng, tiếng pháo càng thêm đinh tai nhức óc ở bên ngoài, mũi đột nhiên cay cay.
Mỗi khi đến ngày hội nhớ , thì là thật.
TBC
Cô do dự thật lâu, mới gọi điện thoại về trong thôn của nhà Cố Phong.
mà thì may mắn đến thế, điện thoại đổ chuông lâu cũng ai máy.
Tối nay là đêm giao thừa, là ngày các gia đình đoàn tụ, đương nhiên cũng thể trông việc trễ thế mà đại đội trong thôn còn .
Không gọi điện thoại , trong lòng cô ngược còn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô cần dối cha chồng.
Cô lên đến bên cửa sổ, ánh đèn của các gia đình khác, tầm mắt của Diệp Ninh dần dần bay xa, xa...
Vẫn cứ là căn nhà đóng chặt cửa chính và sân trong vô cùng hỗn loạn, một tên đàn em hưng phấn đến bên cạnh Lưu Hạt Tử đang uống rượu.
“Anh Hạt Tử, tụi em tìm cô gái !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-389.html.]
Lưu Hạt Tử lập tức lên tinh thần, đầu tiên là thoáng qua Trịnh Toàn Cường và Sở Mục ở một bên, đó dùng ánh mắt hiệu bảo đàn em nhỏ thôi.
Tên đàn em ngầm hiểu, dán sát lỗ tai Lưu Hạt Tử lẩm bẩm.
Lưu Hạt Tử xong, mắt sáng rực lên.
Đây đúng là tìm chẳng tốn công mà, ngờ đang ở gần bọn họ đến thế!
“Có cô phát hiện ?”
“Chắc là , nhưng em cũng chừng nào cô sẽ , nếu Hạt Tử tay thì nhất định nhanh lên.”
Đàn em cũng khá hiểu về Lưu Hạt Tử, cố ý nhắc nhở.
Trong lòng Lưu Hạt Tử đương nhiên cũng ngứa ngáy, ước gì tối hôm nay thể trực tiếp chạy đến đó.
mà gã cũng nếu đến nhà nghỉ kiếm chuyện thì lẽ còn thì cũng công an sờ gáy .
“Mày canh chừng cô cho tao, tìm cơ hội bắt về.”
Chuyện bọn họ quen tay việc .
“Dạ, Hạt Tử.” Đàn em nhận mệnh lệnh của Lưu Hạt Tử, dám chậm trễ chút nào.
Trịnh Toàn Cường đang uống rượu với Sở Mục, đối với mấy như bọn họ mà , giao thừa cũng chẳng khác gì ngày bình thường.
Sở Mục âm thầm cẩn thận thu hồi ánh mắt về phía Lưu Hạt Tử, cầm lấy bình rượu rót cho Trịnh Toàn Cường một ly rượu.
“Đại ca, chúng ở đây khá lâu , chừng nào mới bắt đầu hành động?”
“Sao nào, sốt ruột hả?” Trịnh Toàn Cường thèm để ý .
Sở Mục vẫn cứ bình tĩnh như thường: “Không đến mức sốt ruột, chỉ cảm thấy nhàm chán thôi.”