So với lòng nghi ngờ của Trịnh Toàn Cường thì Lưu Hạt Tử càng tiêu diệt Sở Mục hơn, để đề phòng sẽ Sở Mục uy h.i.ế.p đến địa vị của , cho nên hiện tại gã mới cố ý thử như thế.
Nếu Sở Mục đồng ý, gã sẽ tạm thời tha cho , dù thì hiện tại chuyện gì quan trọng hơn việc .
Nếu Sở Mục đồng ý, gã sẽ cướp cô gái về , đó đưa cô đến mặt đại ca, đến lúc đó cho dù Sở Mục phận như thế nào thì đại ca cũng sẽ trọng dụng nữa.
Lưu Hạt Tử tính toán nhiều thứ, chỉ chờ Sở Mục quyết định.
Sắc mặt Sở Mục vô cùng lạnh nhạt : “Đại ca cho phép bất cứ nào gây chuyện thị phi.”
Lưu Hạt Tử nghẹn ngào: “ đại ca cũng là tìm gái mà, cho nên đừng lấy đại ca tấm mộc.”
Sở Mục dáng vẻ đắc chí đáng khinh của gã, ánh mắt d.a.o động .
“Được, đồng ý.”
Lưu Hạt Tử hưng phấn đến mức ngũ quan vặn vẹo thành một cục: “Vậy mới là em chứ, chờ thu phục con nhỏ , cũng lắm thì đây cho thứ hai.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp sửa Diệp Ninh, Lưu Hạt Tử bắt đầu nóng ran khó chịu.
Sắc mặt của Sở Mục càng thêm lạnh nhạt hỏi: “Hiện tại cô ở chỗ nào?”
Tuy rằng Lưu Hạt Tử tinh trùng bò lên não, nhưng cũng hề hồ đồ, gã vẫn còn đề phòng Sở Mục.
“Chờ đến lúc hành động sẽ cho , tạm thời đừng để đại ca chuyện .”
Mặt Sở Mục vô cùng lạnh lùng, chờ gã xong trực tiếp khỏi phòng sách.
Cảm xúc Lưu Hạt Tử vô cùng phấn khởi, cùng ngoài.
Đi ngoài xong trực tiếp về phía Trịnh Toàn Cường.
Trịnh Toàn Cường vẫn cứ ở đằng uống rượu, giống như bất cứ chuyện gì xảy .
Nhà nghỉ.
Diệp Ninh ngủ say tiếng pháo ồn ào ở bên ngoài đánh thức.
Cho dù đồng hồ thì cô cũng đến rạng sáng, sang năm mới .
Nghĩ đến cú điện thoại của Mục Văn Hạo tối hôm qua, tuy rằng cô lắm nhưng vẫn đành gọi điện thoại đến văn phòng Mục Văn Hạo.
Đã giờ , Mục Văn Hạo chắc còn ở đó.
mà suy nghĩ của cô chỉ thoáng xuất hiện vài giây ngắn ngủi, điện thoại vang lên tiếng của Mục Văn Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-391.html.]
“Trễ bốn phút.”
“...”
Diệp Ninh đang mơ mơ màng màng rảnh nghiên cứu xem những lời là ý gì.
“Ông chủ Mục, năm mới vui vẻ.”
TBC
Cô lệ xong, chuẩn cúp máy.
“Cô ngủ ?”
Mục Văn Hạo hỏi thăm, Diệp Ninh đành đặt ống lên lỗ tai nữa.
“Nếu thì gì nữa?”
Hiện tại rạng sáng, cô thói quen thức đêm.
Mục Văn Hạo thèm để ý đến cảm xúc của cô, tiếp tục hỏi: “Một ?”
“Chứ thì thế nào?”
Diệp Ninh mới phát hiện nhảm nhiều thật đó.
“Ha ha, lắm.” Tiếng sung sướng của Mục Văn Hạo cơn buồn ngủ của cô cũng giảm đôi chút: “ cũng một .”
“Ông chủ Mục, bây giờ khuya lắm , nếu chuyện gì nữa thì cúp máy đây.”
Diệp Ninh còn kiên nhẫn nữa.
Mục Văn Hạo giống như lời cô , cứ tiếp tục lo chuyện của : “Chừng nào thì cô về?”
“Còn nữa, lẽ là hai ba bữa, cũng thể là sáu bảy bữa nữa.”
Ăn tết, hiếm khi dịp đến kinh thành, coi như là cho bản một kỳ nghỉ.”
“Được, . Cũng chúc cô năm mới vui vẻ.”
Lời chúc và giọng điệu bình thản của Mục Văn Hạo Diệp Ninh cảm thấy .
mà đợi cô thêm cái gì, Mục Văn Hạo đột nhiên cúp máy.
Diệp Ninh chằm chằm ống vài giây, càng cảm thấy hôm nay đầu óc của Mục Văn Hạo bình thường, mấy chuyện thể nào hiểu nỗi.
mà dù cũng gọi điện thoại xong , cuối cùng cô cũng thể ngủ ngon.