Trịnh Toàn Cường thức giận Lưu Hạt Tử, nếu Lưu Hạt Tử là em họ ruột của , hơn nữa còn theo nhiều năm như thế, việc cũng tận tâm tận lực, rút s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t gã luôn cho !”
“Nếu mày khống chế cái thứ đũng quần thì tao cắt nó cho mày, nếu sớm muộn gì mày cũng c.h.ế.t vì nó!”
Trịnh Toàn Cường thật sự bắt đầu ý định như thế, từ đến nay bao nhúng tay chuyện ăn nhậu chơi gác bài bạc của mấy tên đàn em.
Bởi vì con đều dục vọng, dục vọng thì mới thể dễ dàng khống chế. mà một khi dục vọng quá lớn thì sẽ biến thành phiền phức vô cùng vô tận.
Mà nhược điểm lớn nhất của Lưu Hạt Tử chính là quá mê gái!
Quả nhiên mới như thế, Lưu Hạt Tử lập tức quỳ phịch xuống mặt , ôm lấy chân .
“Đại ca, em thật sự sai , sẽ dám thế nữa! Anh cũng mà, em cũng chỉ chút thú vui thôi, nếu như chơi nữa, bằng để em c.h.ế.t cho .”
Nói xong lời cuối cùng, gã còn khoa trường gào khan, trông vẻ quen với việc .
Trịnh Toàn Cường gã phiền chết, giơ chân đạp mạnh.
Cú đá cũng mạnh, Lưu Hạt Tử đau đến hít hà, hậm hực ngậm miệng .
“Biến ngoài cho tao, đừng để tao thấy mày nữa!”
Giọng điệu Trịnh Toàn Cường vô cùng hung ác, nhưng mà đối với Lưu Hạt Tử mà , đây giống như tiếng trời.
Trịnh Toàn Cường thế cũng nghĩa là sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà cho gã một hình phạt khủng bố nào đó.
Lưu Hạt Tử lăn bò rời khỏi, cuối cùng trong phòng khách cũng yên lặng .
Bên cạnh một tên đàn em khác cẩn thận hỏi: “Đại ca, bây giờ đây?”
Bên ngoài là công an, lỡ như điều tra chỗ của bọn họ, hậu quả thật sự dám tưởng tượng.
Trịnh Toàn Cường thở mạnh một , gương mặt âm u như vắt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-400.html.]
Dựa theo kế hoặc của thì còn cần chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới thể rời khỏi kinh thành, nhưng mà hiện tại cần chuẩn sẵn sàng thứ mới .
Lần lượng hàng hóa bán nhỏ, chỉ cần thành công thì thể kê cao gối mà ngủ, sống an nhàn suốt nửa đời .
mà đương nhiên sẽ những chuyện cho đám đàn em .
“Mấy ngày nay lệnh của tao, ai phép bước khỏi cánh cửa một bước! Tụi bây cũng hết , Sở Mục ở !”
Từ đầu đến cuối Sở Mục luôn thẳng ở một góc bên cạnh, hề tiếng nào.
Trịnh Toàn Cường về phía : “Cậu chuyện của Hạt Tử ?”
“Biết.” Sở Mục trả lời chút do dự, ăn ngay thật.
Trịnh Toàn Cường hình như cũng đoán từ : “Vậy mà cũng để mặc cho nó quậy.”
Sở Mục trả lời: “ khuyên , nhưng tác dụng gì.”
“Đương nhiên là tác dụng , Hạt Tử thấy gái là như chó thấy xương, ăn là sẽ bỏ qua. Lần nó nhắm tới con nào thế?”
Trịnh Toàn Cường đốt một điếu thuốc, trông vẻ quá để ý .
mà câu hỏi Sở Mục cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn khựng một chút đó mới trả lời: “ cũng rõ lắm. mà lẽ đối với thì cô gái nào cũng như thôi, chắc bao lâu là sẽ đổi mục tiêu khác.”
TBC
Đối với Sở Mục bình thường luôn kiệm lời mà , đây là câu dài nhất mà từng .
Trịnh Toàn Cường giống như cũng suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục hỏi nữa.
Nghĩ đến trạng thái hiện tại của Lưu Hạt Tử, thể trông cậy nữa, ánh mắt khi về phía Sở Mục trở nên thâm thúy hơn một chút.
“Cậu chuẩn , ngày mai ngoài với .”
“Được.”
Sở Mục rũ mắt, cảm xúc gì đó chợt lóe biến mất.