“Doanh trưởng, mặt của cho lắm, là đến phòng y tế khám thử ?”
Chờ cuộc họp trong doanh bộ kết thúc, Lôi Vĩnh Minh nghiêm túc kiến nghị Cố Phong.
Trên thực tế mấy ngày nay trạng thái của Cố Phong kém, đều dần gầy với tốc độ mắt thường thể thấy , tất cả đều chỉ dựa tinh thần để chống đỡ.
“ việc gì. Hôm nay là ngày mấy.”
Giọng của Cố Phong khàn khàn, hỏi một câu hỏi Lôi Vĩnh Minh kinh ngạc.
Trong cuộc họp lúc nãy, Cố Phong mới thông báo thời gian, nhưng mà vẫn cứ phối hợp trả lời: “Ngày mười ba.”
“Ngày mười ba.” Cố Phong liên tục nỉ non, khớp xương của bàn tay đang cầm bút máy đều lộ màu trắng.
Lôi Vĩnh Minh hiểu ngày mười ba thì vấn đề gì chứ?
Lúc một binh lính đến cửa phòng họp.
“Báo cáo! Doanh trưởng, thư của .”
Không đợi Cố Phong gì, Lôi Vĩnh Minh bước lên cầm lấy bức thư .
Đây chỉ là một bức thư bình thường, nhưng bên đó ghi bất cứ tin tức gì của , chỉ ba chữ gửi Cố Phong.
“Bức thư lạ nha.”
Trông giống như thông qua bưu điện gửi đến.
Anh đưa đến mặt Cố Phong.
Cố Phong chỉ thoáng qua lá thư , đáy mắt trực tiếp lộ vẻ âm u.
Anh mở thư ngay, chỉ về phía Lôi Vĩnh Minh.
Lôi Vĩnh Minh lập tức ngầm hiểu: “ ngoài , chuyện gì thì gọi .”
Một lúc , trong bộ phòng họp chỉ còn một Cố Phong.
Cố Phong mở thử , một bức ảnh chụp từ bên trong rơi xuống.
Trên ảnh chụp là hình Diệp Ninh mặc trang phục biểu diễn hoa lệ, ở phía sân khấu màn lụa của Hồng Hải.
Hơi thở của Cố Phong lập tức trở nên dồn dập, giống như bóng ma bao phủ, âm u khủng bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-593.html.]
Mặt trái ảnh chụp còn một hàng chữ nhỏ.
TBC
“ chờ lâu lắm .”
Tuy rằng hề chữ ký gì cả, nhưng Cố Phong vẫn thể xác định ảnh chụp từ mà đến.
Hôm nay là ngày đoàn văn công tiếp đón đoàn quan sát, cũng là kỳ hạn cuối cùng mà Mục Văn Hạo cho , bức ảnh chụp chính là lời uy h.i.ế.p của Mục Văn Hạo dành cho !
Ảnh chụp xé rách thành mảnh vụn.
Lôi Vĩnh Minh quá yên tâm Cố Phong, cũng rời , chỉ chờ cửa văn phòng.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ly đập vỡ.
Phản ứng đầu tiên của Lôi Vĩnh Minh chính là lập tức mở cửa , nhưng mà khi tiếng vang đó vang lên, bên trong còn bất cứ âm thanh gì hết.
Anh đành tạm dừng động tác của , Cố Phong lên tiếng kêu , chứng tỏ ở thời điểm Cố Phong cần ở đây.
Hôm nay đoàn văn công tan ca đúng giờ.
Đã thành buổi biểu diễn tiếp đón đoàn quan sát, tiếp theo đây đoàn văn công thể thảnh thơi một đoạn thời gian, cho nên khi tan ca, nhiều đều thương lượng thả lỏng nghỉ ngơi.
Trịnh Thư Vân hứa với Diệp Ninh là sẽ cố gắng hạn chế đến Hồng Hải, lập tức hẹn mấy bọn họ dạo phố.
Hôm nay Diệp Ninh cũng cần đến Hồng Hải biểu diễn, nhưng cô cũng chung với mấy Trịnh Thư Vân, mà quyết định trực tiếp về nhà.
Đã lâu lắm cô thư về cho nhà, cô định về nhà thư.
“Diệp Ninh, tan ca hả?”
“Diệp Ninh, đây là hạnh khô quê mới gửi đến, cô nếm thử .”
“Diệp Ninh, dạo gần đây nước ngoài đến đoàn văn công, chuyện thật ?”
Đi từ cổng đến lầu, nhiều đều chủ động chào hỏi Diệp Ninh, trò chuyện.
Diệp Ninh đều đáp hết, rõ ràng là hòa nhập tập thể .
Đến lầu, Lý Kim Phương đang ghế nhỏ lặt rau ha hả với cô: “Diệp Ninh, lúc nãy mới thấy doanh trưởng Cố về nhà đó.”
Diệp Ninh chút kinh ngạc, từ cô ngoài dạo phố với Cố Phong đến bây giờ cũng sáu bảy ngày, đều về nhà.
Vừa lúc tối hôm nay cô đến Hồng Hải, đúng là trùng hợp thật.
Cô bước nhanh hơn một chút, lập tức về nhà.