“Anh Giang.” Diệp Ninh đến bên cạnh Giang Húc Đông.
Mà nơi hai đang chính là bên cạnh bờ sông.
“Cô còn nhớ nơi ?” Giang Húc Đông dõi mắt về phía .
Không ngờ còn một ngày sẽ đến nơi nữa, hơn nữa còn mang theo tâm trạng khách với lúc .
“Đương nhiên là nhớ .” Diệp Ninh nhớ đến sáng sớm ngày hôm đó, cô chạy bộ đến nơi , đó lập tức thấy đang xe lăn, hình như là tự vẫn.
Tuy rằng lúc đó Giang Húc Đông phủ nhận, nhưng nếu chuyện đó tái hiện nữa thì cô vẫn sẽ xuất hiện mặt .
“Lúc đó bao giờ nghĩ đến còn thể lên nữa.” Giang Húc Đông thật sự nhớ thời gian sống bằng c.h.ế.t , rốt cuộc là dùng cách nào để chịu đựng vượt qua nữa.
Giọng của Diệp Ninh từ tốn, giống như đang phối hợp với lời của : “Lúc đó cũng bao giờ ngờ rằng sẽ đổi thành như bây giờ.”
Giang Húc Đông , ánh mắt khi về phía cô chất chứa quá nhiều cảm xúc.
“Cô ? Bởi vì sự xuất hiện của cô, cho nên mới thể của hiện tại.”
Diệp Ninh lộ vẻ mặt khó hiểu, cũng quá hiểu thế là ý gì.
TBC
Giang Húc Đông tiếp tục : “Bởi vì cô cực kỳ nhiệt tình với cuộc sống, sự tự tin, cố gắng của cô ý thức lẽ cũng nên bỏ cuộc như thế. Cho nên mới thử nước ngoài trị liệu thử, thể lên nữa.”
Trong lòng Diệp Ninh chấn động, thật sự ngờ là còn chuyện .
Thì cô cũng tất cả ghét bỏ, chán ghét mà còn thể ảnh hưởng đến bên cạnh, mang đến hi vọng cho khác.
“Diệp Ninh, cảm ơn cô.”
Tiếng cảm ơn chất chứa vô tình cảm của Giang Húc Đông.
Diệp Ninh ngơ ngẩn, bình tĩnh .
Ngô Hàm Nhu và Trịnh Thư Vân ở nơi xa cũng thấy bộ cảnh , hai phản ứng khác .
“Cô đoán xem bọn họ đang chuyện gì thế?” Trịnh Thư Vân cố ý hỏi Ngô Hàm Nhu đang lộ vẻ mặt tái nhợt.
“Không !” Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng do Ngô Hàm Nhu rặn từ sâu trong cổ họng.
Trịnh Thư Vân tiếp tục đổ thêm dầu lửa: “Thật của cô và Diệp Ninh vẫn khá xứng đôi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-864.html.]
Ngô Hàm Nhu trực tiếp bóp nát miếng trái cây đang cầm trong tay.
Tuy rằng Trịnh Thư Vân cũng chút hả hê vui sướng, nhưng mà dáng vẻ áp lực yêu mà của Ngô Hàm Nhu, khỏi nghĩ đến cô cũng giống như thế .
“Đừng nữa, chờ dọn dẹp xong là chúng thể trở về .”
Cô đổi một chút thái độ với Ngô Hàm Nhu, nhắc nhở.
Như thì cũng cần loại hình ảnh khiến đau lòng nữa.
Ngô Hàm Nhu mạnh mẽ dời tầm mắt khỏi Giang Húc Đông, động tác cũng nhanh hơn nhiều.
Buổi chiều, xe của Giang Húc Đông chạy đến viện gia thuộc của quân khu.
Diệp Ninh xuống xe đầu tiên.
Trịnh Thư Vân cũng quyết định xuống chung với cô.
Giang Húc Đông tiễn Diệp Ninh về, nhưng mà trạng thái hiện tại của cho phép.
Từ khi phẫu thuật đến bây giờ, hôm nay coi như là ngày hoạt động nhiều nhất, sức chịu đựng của hai chân đến cực hạn .
Ngô Hàm Nhu đương nhiên là theo về.
Trịnh Thư Vân ở nhà Diệp Ninh chơi thêm một tiếng, chờ đến khi bầu trời tối sầm xuống mới chủ động chào tạm biệt về.
Cô mới ngoài, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Để mở cửa cho.”
Cô với Diệp Ninh, dù thì cô cũng định về.
Cửa phòng mở , bóng dáng của Cố Phong xuất hiện trong tầm mắt của cô và Diệp Ninh.
“Doanh trưởng Cố, lâu gặp.”
Trịnh Thư Vân phản ứng , đó mới mỉm chào hỏi với Cố Phong.
Cố Phong ngờ rằng Trịnh Thư Vân cũng ở đây: “Đã lâu gặp.”
Diệp Ninh chút kinh ngạc, tại hôm nay Cố Phong đột nhiên đến đây?