Anh gọi Khương Nguyễn trở , nhẹ nhàng vỗ lên trán mịn màng của cô, “Em chạy gì?”
Khương Nguyễn: “Sợ hổ.”
Tần Viêm : “Trước đây lẽ sẽ lòng tự trọng phù phiếm đó, nhưng bây giờ thì còn nữa, tự lực cánh sinh phân biệt sang hèn, nếu vì đối tượng bày bán hàng mà coi thường , như đáng là bạn bè, cần gì quan tâm đến ý kiến của họ.”
Khương Nguyễn mừng rỡ : “Vậy giúp bọn em bán hàng, ngày mai bọn em còn làng Đại Loan ký hợp đồng nữa.”
“Được.”
Tần Ngạo: “...”
Một tự tôn như Tần Viêm, còn đậu đại học, thấy việc bày bán hàng rong gì hổ, với sự giúp đỡ của , quần áo nhanh chóng bày .
Tần Viêm và Tần Ngạo vẻ ngoài điển trai, hình cao ráo, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ và phụ nữ lập gia đình đến xem hàng. Họ ngần ngại ngắm hai , thậm chí còn đùa giỡn hỏi liệu họ “một nửa” của .
“Các mẫu quần áo ở đây còn hơn cả ở trung tâm thương mại. Cháu gái thích những thứ bắt mắt, ngày mai các tiếp tục bán hàng ở đây ?”
Khương Nguyễn nhận rằng tình hình vẻ , nhưng Tần Viêm giải thích đang bán hàng cùng với “nửa ” của , những phụ nữ mới tiếc nuối dừng .
Để các trai bán quần áo phụ nữ, vẻ như doanh bán hàng còn hơn nữa. Khương Nguyễn chịu trách nhiệm thu tiền, bận rộn ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/chuong-213.html.]
“Tần Viêm, bán hàng rong ở đây ?”
Khương Nguyễn thấy một cô gái ở quầy hàng gần như bán hết, nhăn mặt Tần Viêm, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Người chuyện là bạn học ở khoa Luật của Tần Viêm, luôn tự cao tự đại. Trong kiếp , Tần Viêm từng gặp cô , nhiều về cảnh gia đình cô , nhưng điều đó ngăn cản cảm thấy phiền phức.
Anh tự nhận là một nhân vật miêu tả với tính cách mạnh mẽ và điên rồ, những xung quanh dù nam nữ đều là , đều giống , đều độc ác và thâm hiểm, chỉ là một giả vờ, còn một thì . Người mắt thuộc về nhóm giả vờ.
Đối với những cay nghiệt, Tần Viêm cũng chuyện một cách cay độc, “Cậu não để suy nghĩ , thấy bán quần áo mà còn hỏi?”
Chung Văn Văn cảm thấy khó chịu, Tần Viêm quá tự cao, ngay cả trong trường học cũng chấp nhận sự mật của cô .
Một sinh viên đại học tự nguyện sa sút bán hàng rong ngay cửa trường, ôi, lẽ thực sự cần tiền, hoặc thể do đối tượng của lôi kéo.
Nghe Tần Viêm đính hôn khi nhập học, cô gái vẻ mặt khó đoán vui buồn là đối tượng của chăng?
Hành động của Chung Văn Văn quá lịch sự, cô lấy một chiếc áo len đưa cho Khương Nguyễn, “Cô là đối tượng của Tần Viêm , thể để giúp cô bán quần áo, giúp xem chiếc mặc ?”
Khương Nguyễn thấy móng tay của cô vô tình hỏng cổ áo, : “Chiếc áo , nhưng cô mặc , hỏng chỉ thì mua nó, sáu mươi tám đồng, đừng bảo cô mua nổi đấy nhé?”
Chung Văn Văn lấy chiếc ví nhỏ xinh xắn, gia cảnh của cô khá giả, nhưng mua một chiếc áo gần bảy mươi đồng cũng khiến cô đắn đo.
Cô cảm thấy may mắn vì hôm nay mang theo tiền chi tiêu của cả tháng, nếu thì thật mất mặt.