“Cần gì thấy, những ngày cô bỗng nhiên lười biếng, sáng chạy , chiều cũng chạy , lén theo dõi cô , xem cô gì, tận mắt thấy cô mang từ nhà một túi vải, lấy mười quả trứng gà để bán, thậm thụt như ăn trộm , trộm thì là gì?”
Tần Chính Khanh nên nên , “Mười quả trứng gà đó, là Tần Viêm trả công cho cô , hôm nay cô đếm mặt con đủ mười quả, nhất định bịa đặt.”
Bà cụ Hà nhất thời lâm trạng thái gì, tin đồn cô bảo mẫu trộm trứng gà, bà hai ngày , giờ thu hồi cũng .
Bà kéo Kha Tú , : “Đây là cháu gái nhà ngoại của chị dâu con, khi lấy chồng con bé cũng đến nhà chúng một , con nhớ ?”
Tần Chính Khanh lắc đầu, trả lời thật lòng, “Tại con nhớ cô , nhớ, ấn tượng.”
Bà Hà gì, chỉ thể giới thiệu Kha Tú một cách bực bội, “Nhìn Kha Tú xem , đây là cô bảo mẫu đáng tin cậy mà chị dâu cả bụng của con giới thiệu cho, đưa con bé đến để con xem xem, một cô gái ngoan hiền như chịu khó đến nhà chúng bảo mẫu, mà vợ con còn chịu, con mau mở cửa, để chúng ba mặt một lời cho rõ, con phân xử .”
Tần Chính Khanh thể mở cửa, thở dài : “Mẹ ơi, con mở cửa cũng , nhưng Kha Tú thể , bảo cô con sẽ mở cửa.”
Bác gái cả của Tần Viêm tức giận, “Kha Tú là cháu gái nhà ngoại của , coi thường nó tức là coi thường , chú hai, chú thể chuyện đó?”
Tần Chính Khanh xin : “Xin , em hứa với cô bảo mẫu, trong thời gian cô , tuyệt đối cho Kha Tú nhà, giữ lời, em thể để cô .”
“Thằng hai, mày sách nhiều đến mức não đặc , mày là chủ, nó là bảo mẫu, từ khi nào chủ theo bảo mẫu chứ?” Bà cụ Hà thể tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/chuong-70.html.]
Tần Chính Khanh ban đầu định đợi Kha Tú mới mở cửa, giờ dù Kha Tú tức giận nữa, ông cũng mở cửa.
“Mẹ, con luôn nhấn mạnh với , đừng nghĩ rằng chi tiền là thượng đẳng hơn khác, nhà trả tiền thuê bảo mẫu, bảo mẫu cống hiến sức lực, đều bình đẳng, cần sự tôn trọng lẫn , thôi, trời cũng khuya , về , gì mai tiếp.”
Miêu Thục Phương chỉ đó ngơ ngác ông chồng mọt sách của tranh luận với đẻ một cách đầy lý lẽ, lòng cảm động, má đỏ bừng, “Con trai, con thấy , sách quả nhiên khác biệt, bố con lý lẽ đấy, dù đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy , con nghĩ ?”
“Dạ, đấy.” Tần Viêm lơ đãng đáp.
Anh nghĩ rằng bố sẽ như , luôn đặt chữ hiếu lên hàng đầu, những chuyện nhỏ nhặt đều nhường nhịn bà nội.
Khương Nguyễn và bố gì, khiến bố trời xui đất khiến giữ Kha Tú ngoài cửa.
Sau bữa tối, ngoài dạo một chút để giải sầu, Tần Chính Khanh cùng con trai bộ, đẩy con trai bộ hơn một giờ đồng hồ, cũng trò chuyện một giờ đồng hồ.
Đi mãi, họ ngờ tới ngõ nhà của Khương Nguyễn.
...