Như thế thoải mái hơn nhiều, dang tay ôm lấy Phàn Kỳ, vuốt ve lưng cô một cách lấy lệ. Lại một tia chớp loé lên , Phàn Kỳ run lên
bần bật, cô vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Trần Chí Khiêm, móng tay gần như cắm da thịt , Trần Chí Khiêm thở hổn hển, tựa cằm đỉnh tóc của cô: “Kỳ Kỳ đừng sợ.”
Những lời dường như tác dụng xoa dịu, cô buông tay , đổi tư thế ôm cánh tay ngủ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Chí Khiêm nhắm mắt , càng nhắm mắt , cảm giác cánh tay càng rõ ràng, mặc nội y với mặc nội y, rõ ràng chỉ thiếu một chút vải, nhưng cảm giác khác biệt quá lớn, cả căng cứng.
Tim đập thình thịch, thầm câu kinh Phật mà thuộc lòng ở kiếp với hy vọng tâm tĩnh .
Mùi hương cô giống như mùi hương trầm cúng Phật, khiến tài nào chợp mắt .
Anh vốn ngủ muộn, cô ở bên cạnh, ngủ quy cũ, giống như một con heo con, thỉnh thoảng ưỡn , Trần Chí Khiêm mở mắt nên lời, cứ như thể ngủ ? Chỉ thể tiếp tục như chờ trời sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-195.html.]
khi trời gần sáng, ngủ , cô tỉnh dậy và thì thầm tai : “Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm! Đi chạy bộ thôi nào. ”
Nghe thấy giọng , Trần Chí Khiêm cố gắng mở mắt và thấy Phàn Kỳ đang quỳ giường thúc , cau mày: “Không em sắp đến kỳ kinh nguyệt ? Không là đau n.g.ự.c ? Nghỉ ngơi vài ngày chờ kỳ kinh nguyệt kết thúc tính . ”
Phàn Kỳ lắc lư bên bên : “Đơn thuốc của kê thật là lợi hại, chỉ thấy căng tức một chút, cơ bản đau nữa. ”Trần Chí Khiêm nhắm mắt , đây là điều thể thấy ? Đầu óc của cô đang ở ? Cô rằng cô đang ngủ chung giường với một đàn ông ? Anh xoay , nổi nóng : “Anh . ”
“Anh nghĩ mà xem! Chờ đến kỳ kinh nguyệt của còn tận ba đến năm ngày nữa? Một chu kỳ kinh nguyệt năm ngày? Như thì tương đương với mười ngày thể vận động, đây chẳng là bữa đực bữa cái, kiên trì ?” Phàn Kỳ tiếp tục .
Cuối cùng, Trần Chí Khiêm thể chịu đựng nữa, bò dậy, xắn tay áo lên, cánh tay đầy một mảng bầm tím: “Tối hôm qua sấm sét, em gì, em ?”Phàn Kỳ một chút ấn tượng mơ hồ, vẻ như? Hình như?Khi còn bé, sấm sét cô chỉ thú bông bầu bạn, khi gặp sấm sét, cô thực sự sợ hãi, vì cô sẽ ngừng chuyện với thú bông, lúc căng thẳng quá cô còn nhéo chặt nó, khiến thú bông rách: “Hình như là nhéo chặt gấu Phác Phác mà, là nhéo nhỉ?”
Trần Chí Khiêm đối mặt với cô, gấu Phác Phác một cái: “Em chắc ? Tối đến lúc em ngủ say em liền vứt thú bông sang một bên, em ?”Cô . Phàn Kỳ mặt lộ vẻ áy náy: “Thật xin ?”Trần Chí Khiêm thấy cô như , đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô, : “ em nhéo, chẳng em sợ sấm sét ? Chỉ là ngủ thì em nhéo một cái, nhéo đến mức thể ngủ , ngủ thêm một lúc? Có ?”
“Vậy ngủ nhé? dậy bữa sáng. Anh ăn gì?” Phàn Kỳ leo xuống giường. Động tác của cô khiến thấy từ đường viền cổ áo. . . Trần Chí Khiêm lấy tay che mắt: “Em nấu thứ gì, ăn thứ . ”Phàn Kỳ bận việc bên ngoài, nghĩ đến những vết bầm tím cánh tay của Trần Chí Khiêm, lòng đầy áy náy, bộ dạng khi ngủ là của ? Chờ giải quyết xong chuyện rắc rối mua nhà sớm ngủ một nhé? Nếu , sớm muộn gì Trần Chí Khiêm cũng sẽ cô g.i.ế.c chết. đêm qua sấm sét, đó cô ngủ ngon!