THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:25:25
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc đó, nhìn ánh mắt đầy hận thù và lạnh lùng của Quý Lâm, bà ta không dám tin đó là đứa con trai mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ. Cái ánh mắt chế giễu xen lẫn căm ghét đó, trông không khác gì kẻ thù.
Giữa tháng Bảy nắng nóng, bà ta lại cảm thấy như mình rơi vào hố băng, lạnh lẽo đến thấu xương. Trở về nhà, bà ta chỉ biết ôm chồng khóc mãi không ngừng.
Chồng bà ta nghe xong cũng rất tức giận, mặt mày tái xanh, nói sẽ đi tìm con trai.
Sau đó ông ta tìm vài người ép con trai về nhà. Ai ngờ chưa qua nổi một đêm, ngày hôm sau khi bà ta đi làm về, người đã lại bỏ đi.
Hỏi hàng xóm, họ nói con trai nhờ người đến đón, ngồi xe lăn đi làm.
Nhưng bà ta đợi ở nhà tới tận khi trời tối cũng không thấy con trai trở về. Bà ta sợ nó lại gặp chuyện bèn gọi điện đến văn phòng của chồng, muốn ông ta đi tìm. Ai ngờ vừa cầm máy lên thì thấy chồng bà ta hớt hải trở về.
Ông ta nói mình bị cấp trên mời đến nói chuyện, rằng có người tố cáo ông ta nhận hối lộ, sổ sách không minh bạch nên bị đình chỉ để điều tra. Sẽ sớm có giám đốc mới đến thay ông ta.
Điều tồi tệ hơn là qua các mối quan hệ, ông ta biết được giám đốc mới chính là Lê Vạn Sơn, người đã nghỉ hưu vì bệnh cách đây vài năm!
Lão già đó!
Đêm đó bà ta không ngủ được, đến khi không chịu nổi nữa mới mơ màng thiếp đi thì toàn mơ thấy ác mộng, cảnh chồng bị điều tra, con trai gặp chuyện... Bà ta không thể chấp nhận được nên muốn đến nhà họ Lê dò la tin tức.
Nhìn thấy đám bà tám này, bà ta chẳng buồn để ý, chỉ cười gượng nói cho qua loa: "Không đi đâu cả, không có việc gì, chỉ đi loanh quanh gần đây thôi."
Nói xong bà ta định rời đi, nhưng đám người này đang tò mò về chuyện Quý Lâm vừa về đã bị đánh, sao dễ dàng bỏ qua cho bà ta được?
"Đi dạo à? Thế sao không ở lại đây trò chuyện một chút? Chẳng lẽ bà giám đốc lại coi thường bọn lao động tay chân chúng tôi sao?"
Nếu là trước đây khi nghe câu này, Bành Phương sẽ chẳng thèm để ý, chỉ khẽ nhếch môi cười khinh rồi viện cớ rời đi. Nhưng giờ đây, khi đoàn kiểm tra sắp xuống nhà máy, bà ta không thể hành động tùy tiện như trước. Đành nén cơn giận, gượng cười nói: "Làm gì có chuyện đó."
"Không có thì tốt rồi."
Lý miệng rộng ở bên cạnh giả bộ cười nhạt, rồi nhanh chóng kéo bà ta lại, hỏi với vẻ như vô tình: "Bà giám đốc, đã tìm được người đánh cậu con trai của bà chưa? Không phải đã báo cảnh sát rồi sao? Sao chẳng nghe thấy tin tức gì cả?"
Lý miệng rộng cố ý hỏi, ánh mắt liếc sang đám đông, lập tức có người phụ họa: "Tôi nghe nói, cậu quý tử nhà giám đốc lại bảo với bên công an rằng cậu ta tự ngã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-165.html.]
"Thật à? Sao có thể thế được?" Lý miệng rộng giả vờ kinh ngạc.
"Nếu tự ngã thì sao bà giám đốc còn chạy khắp nơi trong khu tập thể để hỏi thăm?"
Bành Phương với bao năm lăn lộn trên đời, sao có thể không nhận ra đám người này đang liên thủ để chế nhạo mình? Khi xưa bà ta từng lợi dụng sơ hở của nhà họ Lê để đạt được mục đích, không phải vì nhà họ Lê ngu ngốc mà vì bà ta tinh ranh, khéo léo đến mức không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Hai năm gần đây bà ta có hơi lơ là, nhưng điều đó không có nghĩa bà ta mất đi sự khôn ngoan. Bà ta hiểu rõ, đám người này đang muốn xem bà ta xấu mặt.
Bành Phương cười nhạt, đáp lại: "Con trai tôi nói rằng kẻ đánh nó chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, nên chúng tôi không muốn truy cứu." Ngừng lại một chút, bà ta nói thêm: Trước đây tôi quá lo lắng nên đã hỏi thăm khắp nơi. Nếu chuyện này làm phiền lòng ai, xin mọi người thông cảm. Là một người mẹ, tôi chỉ nghĩ đến con mình, nên mới bất chấp như thế."
Câu nói này của Bành Phương là để xoa dịu đám đông, đồng thời cũng muốn bù đắp phần nào những lần trước đây bà đắc tội với họ. Nhưng lúc này, mọi người đều sống trong khó khăn, những bất mãn với nhà họ Quý đã chất chồng, nào dễ dàng bỏ qua.
Lý miệng rộng nghe vậy càng thêm bực, cơn giận bị đè nén suốt mấy ngày qua bùng lên. Bà ta không kìm được bèn mỉa mai: "Bà giám đốc đau lòng vì con trai, chẳng lẽ tôi lại không xót xa con mình? Con tôi chỉ vì tốt nghiệp ra trường mà người làm mẹ như tôi không thể xin cho nó một công việc ổn định, liền bị người ta coi là kẻ lang thang, là lưu manh!"
"Trước khi hỏi han khắp nơi, bà có hỏi rõ con trai mình chuyện gì xảy ra chưa? Giờ lại nói kẻ đánh là trẻ vị thành niên? Bà định lôi cả đám trẻ trong nhà máy này vào cuộc sao?"
Lý miệng rộng nói xong, như nhớ ra điều gì liền lớn tiếng quát: "Trong nhà máy này, trẻ vị thành niên mười bảy mười tám tuổi không ít! Lời đồn này mà lan ra ngoài, bọn trẻ ra ngoài đời chắc chỉ có nước bị người ta xa lánh! Nếu sau này trường học hay chỗ làm xảy ra chuyện gì, bọn trẻ sẽ bị xem là nghi phạm đầu tiên à?"
"Bà giám đốc muốn thế nào đây? Con trai bà bị đánh, thì con cái cả nhà máy đều phải trở thành nghi phạm sao?"
"Thật vô lý! Chúng tôi vất vả cống hiến cho nhà máy, cuối cùng đến danh dự của con mình cũng không giữ nổi! Hóa ra, nhà máy này là của riêng nhà bà chắc?"
Hầu như gia đình nào trong nhà máy cũng có con cái ở tuổi vị thành niên, nên lời của Lý miệng rộng nhanh chóng được hưởng ứng: "Đúng vậy! Không thể như thế được! Không có bằng chứng, chỉ dựa vào vài lời vu vơ mà hạ thấp danh dự con cái chúng tôi! Dù là vợ giám đốc cũng không thể đối xử với chúng tôi như vậy!"
"Chúng tôi phải kiến nghị! Phải báo cáo lên công đoàn!"
Trước đây, giám đốc tiền nhiệm cũng vì làm quá tay mà bị nhân viên liên tục khiếu nại, khiến đoàn kiểm tra phải vào cuộc. Giờ lại đến lượt Quý Hải Tường. Đoàn kiểm tra sắp đến, nên nghe vậy Bành Phương liền hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch vội vàng giải thích:
"Không phải! Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn nói là chúng tôi không truy cứu chuyện con trai tôi bị đánh, không hề có ý gì khác..."
"Ồ, thế nghĩa là chúng tôi còn phải cảm ơn bà giám đốc vì đã không truy cứu con cái chúng tôi, dù chúng chẳng làm gì sao?"