Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:25:28
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một khi cảm xúc của đám đông đã bị khơi dậy, thì khó mà dập tắt. Sự phẫn nộ vốn đã tích tụ từ lâu, giờ càng thêm bùng phát. Bành Phương càng luống cuống, đám người kia càng không chịu buông tha.

Cơn đau đầu sau một đêm mất ngủ khiến bà ta thêm choáng váng. Trong lúc những lời chỉ trích liên tục dồn dập, một ý nghĩ chợt lóe lên, bà ta lập tức nghĩ ra cách giải quyết tình thế.

"Không, không phải, tôi thật sự không có ý đó..." Bành Phương vừa nói vừa đưa tay ôm đầu, giả bộ như đang kiệt sức, giọng nói yếu ớt cầu hòa: "Mọi người tin tôi đi, Bành Phương tôi sao có thể làm những chuyện như thế. Tôi cũng từng là công nhân nhà máy sợi, làm sao có thể coi thường mọi người. Không có các anh chị, thì làm gì có nhà máy dệt này!"

Bà ta vừa nói, vừa chậm rãi dựa người vào tường như sắp ngã quỵ. Lý miệng rộng và vài người khác nhìn thấy cảnh đó, không khỏi giật mình, vội lùi lại vài bước: "Bà... bà sao vậy?"

"Tôi... tôi chỉ thấy choáng, mấy ngày nay mất ngủ nên hơi mệt..."

Bành Phương gượng cười yếu ớt, thân hình như không chống đỡ nổi, lại khẽ nghiêng người sắp ngã. Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng xe hơi, hai chiếc xe sang chạy đến, dừng ngay trước mặt đám đông.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, một người phụ nữ hơn ba mươi ăn mặc sang trọng, khí chất tao nhã, khẽ nghiêng đầu nhìn mọi người, mỉm cười hỏi: "Cho hỏi, nhà họ Lê đi đường nào vậy? Nhà ông Lê Vạn Sơn, nguyên giám đốc nhà máy sợi ấy, nhà ông ấy có cô con gái tên Lê Tinh."

Bành Phương suýt nữa thì ngã khuỵu xuống. Vừa nghe người ta nhắc đến nhà họ Lê và Lê Tinh, bà ta theo bản năng liếc mắt về phía phát ra tiếng nói. Nhìn thấy rồi, bà ta đờ người ra tại chỗ.

Chiếc xe hơi hiệu Tiger màu đen bóng loáng đỗ xịch lại. Người phụ nữ ngồi trong xe toát lên vẻ quý phái, nụ cười đúng mực. Cạnh người phụ nữ còn có hai người nữa: một đứa trẻ gầy yếu, da ngăm đen, tóc xoăn, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, quần sọt đeo dây yếm, đi tất trắng và giày da đen; người kia là một ông cụ mặc áo dài màu xám. Tuy tóc đã bạc trắng nhưng ông cụ vẫn toát lên vẻ tinh anh, chỉ cần một cái nghiêng người cũng đủ toát ra khí chất của bậc bề trên, vững vàng trước mọi sóng gió.

"Kia là..." Môi Bành Phương run run, sắc mặt hơi tái đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-166.html.]

Hà Trân thấy hỏi mãi mà không ai trả lời, lại thấy người phụ nữ trung niên đối diện cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe với vẻ mặt kinh ngạc, chị ấy liền nhíu mày nhìn Bành Phương.

Từ ngày Quý Hải Tường lên giữ tạm quyền giám đốc, con trai bà ta được giữ lại ở thủ đô, Bành Phương ngày càng được trọng dụng. Con trai lại còn được con gái nhà lãnh đạo để ý, bà ta tự thấy thân phận mình khác xưa nên ăn mặc cũng bắt đầu chú ý hơn. Hôm nay bà ta mặc một chiếc váy lụa in hoa màu xanh đậm, tóc uốn xoăn, trông vừa sang trọng vừa thời thượng. Chỉ có điều, hai năm nay bà ta phát tướng khá nhiều, cộng thêm vẻ gian xảo vụ lợi đã ăn sâu vào m.á.u thịt, nên cái vẻ sang trọng ấy trông có phần kệch cỡm.

Trong mắt Hà Trân, người xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý lâu đời, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu loại người như Bành Phương. Tuy không biết bà ta là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng đoán được phần nào, chắc là vợ của một vị lãnh đạo nào đó trong nhà máy sợi. Chú hai của Hà Trân đã đến nhà máy sợi hai lần, có khi nào bà ta nhận ra ông ấy không?

Nghĩ vậy, trong lòng Hà Trân cảm thấy hơi khó chịu. Nhận ra thì chào hỏi một tiếng là được, sao phải phản ứng thái quá như vậy? Nhưng với sự giáo dục từ nhỏ, Hà Trân không để lộ sự khó chịu trong lòng. Chị ấy chỉ lướt qua Bành Phương, hướng về phía đám đông: "Xin hỏi có ai biết không? Nhà ông Lê Vạn Sơn, nguyên giám đốc nhà máy sợi?"

"Cô muốn đến nhà họ Lê à?"

Hai chiếc xe Tiger sang trọng bề thế đỗ ngay trước mặt. Mấy năm nay, công nhân nhà máy sợi ngoài những lần lãnh đạo cấp cao đến thăm, còn bình thường họ chẳng có cơ hội được thấy những cảnh tượng như thế này. Bất chợt nhìn thấy, ai nấy đều ngẩn người ra, không biết phản ứng thế nào, thậm chí có người còn run chân, sợ hãi. Nghe Hà Trân hỏi, Lý miệng rộng và mấy người bên cạnh nhìn nhau, rồi mới lấy hết can đảm hỏi lại.

"Vâng, chúng tôi muốn đến nhà họ Lê." Hà Trân mỉm cười nhắc lại, nhìn Lý miệng rộng hỏi : "Chị biết đường chứ?"

"Ồ, biết chứ." Lý miệng rộng chạm phải ánh mắt tươi cười của Hà Trân, bối rối nắm lấy vạt áo vải thô của mình. Một lúc sau, bà ta mới đưa tay chỉ về hướng nhà họ Lê: "Các người cứ đi theo con đường rợp bóng cây kia, đi thẳng đến cuối đường là tới. Nhà họ ở tận trong cùng."

"Được, cảm ơn chị." Hà Trân chân thành cảm ơn, rồi gật đầu mỉm cười với Lý miệng rộng, sau đó kéo cửa kính xe lên. Ngay lập tức, hai chiếc xe lướt qua trước mắt mọi người, rẽ vào con đường rợp bóng cây hướng về phía nhà họ Lê.

Đợi đến khi xe đã khuất bóng, mọi người mới hoàn hồn. Có người ôm ngực: "Trời ơi, người gì đâu mà đẹp và sang trọng quá, tôi còn chẳng dám nói gì."

Thực ra, người đẹp và sang trọng thì họ cũng từng gặp. Thẩm Phương Quỳnh lúc trẻ cũng là một mỹ nhân, gia đình bà ấy có gốc gác nên cũng toát lên khí chất quý phái đài các. Chỉ có điều bà ấy sống kín đáo hơn, lại làm ở Hội Liên Hiệp Phụ Nữ nên rất gần gũi với mọi người, ăn mặc cũng giản dị. Giai đoạn mười năm trước, cả nhà họ Lê, trừ Lê Tinh ra thì đều mặc quần áo vá.

Loading...