"Chị Thẩm, chị biết nhiều thật đấy, lại hiểu phụ nữ chúng em nhất, thảo nào chị..." Lục Kim Xảo thấy Thẩm Phương Quỳnh hợp ý và hiểu mình, bà ta không nhịn được khen ngợi, nhưng lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa: "Có ai ở nhà không?" Ớ Hậu Quê
"Hình như có người gọi?" Lục Kim Xảo dừng lại, vểnh tai lắng nghe rồi lên tiếng.
"Vâng, có người gọi đấy, con ra xem sao." Lê Tinh vừa rót trà xong, cô cũng nghe thấy tiếng gọi. Nhà họ Lê ở trong cùng, hàng xóm xung quanh đều biết nhà họ thích yên tĩnh, bình thường ít người đến chơi, đây là lần hiếm hoi cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng cô nghĩ Lê Hà Dương đang chơi bóng ngoài sân với Thiên Tứ, chắc sẽ nói với người ta là nhà có khách nên cũng không vội, cô nói một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy.
Lúc này lại nghe thấy một giọng nói hơi già nua vang lên ngoài cửa, gọi tên Lê Vạn Sơn: "Vạn Sơn."
Lê Vạn Sơn làm giám đốc nhà máy mấy chục năm, mọi người hay gọi ông là giám đốc Lê hơn, người gọi ông là Vạn Sơn thì đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Phương Quỳnh hơi nhíu mày, bà không khỏi gọi Lê Vạn Sơn: "Ông Lê, hình như có người tìm ông?"
Lê Vạn Sơn nghe giọng nói có chút quen tai, nhưng không dám chắc chắn lắm, ông đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, "Để tôi ra xem."
Bước ra khỏi cổng, nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông lớn tuổi đang đứng trước cổng cùng với Lê Hà Dương và Thiên Tứ, ông sững người trong giây lát, vội vàng bước xuống bậc thềm: "Ông Hà, sao ông lại tới đây?"
"Ông nội, người này nói là tìm cô Út, còn ông này tìm ông, nhưng họ đi cùng nhau ạ."
Lê Hà Dương vừa nghe thấy tiếng gọi đã chạy ra cổng. Thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện, lại còn tìm cô Út, cậu không khỏi hỏi thêm vài câu. Nghe người đàn ông nói đến chuyện cảm ơn vì đứa trẻ, cậu ngơ ngác một hồi, đang định hỏi kỹ hơn thì ông cụ tiến lên, hỏi cậu rằng ông nội có ở nhà không.
Cậu hoàn toàn hoang mang, rốt cuộc là tìm cô Út hay tìm ông nội đây?
Thấy cậu trai trẻ gãi đầu vẻ khó hiểu, ông cụ bèn tự mình lên tiếng gọi Lê Vạn Sơn.
Vừa nghe thấy hai chữ "Vạn Sơn", Lê Hà Dương liền cảm thấy người này chắc có lai lịch lớn. Thấy ông nội đi ra, sợ mình đã thất lễ, cậu vội vàng chạy tới nói với ông nội.
"Đúng vậy, chúng tôi đi cùng nhau." Ông cụ Hà mỉm cười hòa nhã đáp lời, rồi nói với Lê Vạn Sơn: "Vạn Sơn, lần này tôi đến đây không phải vì công việc, mà là để cảm ơn."
"Cảm ơn?"
Lê Vạn Sơn cũng thấy khó hiểu, nhưng ông không vội làm rõ mọi chuyện, chỉ đưa tay mời khách vào nhà: "Ngoài trời nóng nực, mời ông Hà vào nhà ngồi đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-169.html.]
"Được, chúng ta vào nhà nói chuyện." Ông cụ Hà cũng không khách sáo, theo Lê Vạn Sơn vào nhà. Ông ấy vừa bước vào sân, Phạm Trường Hải và Hà Trân đang dắt con trai cũng tự nhiên đi theo.
Lê Hà Dương nhìn thấy cảnh này, kéo Thiên Tứ vội vàng vào nhà.
Cậu tò mò lắm, vừa tìm ông nội vừa tìm cô Út, lại còn cảm ơn nữa. Cô Út nhà cậu đã làm chuyện động trời gì sau lưng cậu vậy?
Trong sân bỗng chốc không còn ai, chỉ còn cánh cổng mở toang.
Hai phút sau, Bành Phương chạy tới cổng nhà họ Lê, hơi thở gấp gáp. Bà ta nhìn cánh cổng mở toang, nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy từ xa, cắn chặt răng rồi trực tiếp bước vào sân.
"A Quỳnh, ông Hà đến rồi."
Lê Vạn Sơn vừa vào nhà đã gọi Thẩm Phương Quỳnh. Thẩm Phương Quỳnh lúc nãy bên trong nhà đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Lê Vạn Sơn, hầu hết mọi người ở đây đều nghe thấy. Vì tiếng kêu đó, mấy anh em nhà họ Lê bên ghế sofa, bao gồm cả Lục Huấn đều đứng dậy chủ động nhường chỗ.
Lúc này mọi người đều đang đứng.
Thẩm Phương Quỳnh cũng đang đứng, thấy khách bước vào, bà vội vàng tiến lên tươi cười đón tiếp: "Ông Hà."
"Tinh Tinh, mau pha ấm trà." "Vâng ạ, ngay đây ạ."
Lê Tinh đã đang pha trà. Ông cụ Hà này là cấp trên của cấp trên Lê Vạn Sơn, cô chưa từng gặp mặt, nhưng trước đây từng nghe bố mẹ nhắc đến khi nói chuyện. Nhà máy sợi Ninh Thành năm đó có thể trở thành nhà máy lớn nhất trong tay Lê Vạn Sơn cũng có phần nhờ ông cụ Hà ủng hộ hết mình.
Lê Vạn Sơn rất kính trọng ông cụ Hà chỉ hơn mình vài tuổi này. Cho nên vừa rồi nghe thấy Lê Vạn Sơn gọi ông Hà, Lê Tinh vội vàng lấy trà mới trong tủ ra pha.
Nghe thấy mẹ gọi mình, cô đáp lời, tay chân nhanh nhẹn hơn.
Ai ngờ ông cụ Hà nghe thấy tiếng gọi "Tinh Tinh", lại thấy một phòng đầy người, nhận ra mình đến không đúng lúc lắm, cộng thêm tình trạng của cháu trai hiện tại không thích hợp ở nơi đông người, ông cụ vội vàng giơ tay ngăn lại: "Không cần pha trà đâu. Hôm nay chúng tôi đột ngột đến cửa có chút đường đột, không tiện làm phiền nhiều, hôm khác sẽ đến thăm chính thức."
Ông cụ Hà nói xong, nhìn Lê Vạn Sơn: "Vạn Sơn, hôm nay tôi đến đây không phải vì công việc, không phải vì cậu, mà là vì cháu trai tôi đến cảm ơn Tinh Tinh."