Nghe ông cụ Hà nói vậy, Lê Vạn Sơn mới chú ý đến Phạm Trường Hải, Hà Trân và Phàm Phàm phía sau ông ấy.
Lúc trước Lê Tinh sợ mọi người trong nhà lo lắng nên đã không kể lại chuyện cuối tuần trước giúp đỡ bắt bọn buôn người ở bách hoá số một, nên Lê Vạn Sơn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không khỏi hỏi: "Tinh Tinh, con bé đã làm gì sao?"
Không chỉ Lê Vạn Sơn không rõ tình hình, những người khác trong phòng cũng hoàn toàn không biết gì, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Lê Tinh đang đứng cạnh tủ. Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ ở trong bếp nghe thấy tiếng động, không kìm được tò mò, cũng ra đến cửa bếp nhìn về phía phòng khách.
"Vạn Sơn, chắc cậu đã từng nghe chuyện cháu trai tôi bị bắt cóc, tôi phải nhờ vả khắp nơi tìm kiếm nó. Cuối tuần trước, cảnh sát gọi điện báo tin thằng bé đã được tìm thấy." Thấy mọi người dường như không biết chuyện này, ông cụ Hà giải thích với Lê Vạn Sơn và mọi người.
"Lúc đó chúng tôi còn tưởng mình nghe nhầm, đến đồn cảnh sát xác nhận thì đúng là Phàm Phàm nhà chúng tôi. Hỏi chuyện cảnh sát, chúng tôi mới biết là nhờ Tinh Tinh nhà cậu giúp đỡ tìm thấy..."
Ông cụ Hà kể lại chuyện ba năm trước, Lê Tinh ở công viên thiếu nhi phát hiện đứa trẻ ăn xin có vấn đề, báo cảnh sát nhưng vì người ta không tin nên đã chậm một bước. Cô vẫn luôn nhớ đến đứa trẻ bị bắt đi, đặc biệt xin ảnh của Quý Viễn Dương, thỉnh thoảng lại lấy ra xem để ghi nhớ khuôn mặt. Tuần trước gặp lại cô lập tức nhận ra, báo cảnh sát ngay tại chỗ, cứu được đứa trẻ.
"Ba năm rồi, ba năm qua chúng tôi tìm kiếm thằng bé, không biết đã nhờ vả bao nhiêu người, hầu hết đều tìm một thời gian rồi dừng lại, không ngờ Tinh Tinh nhà cậu lại luôn nhớ đến thằng bé. Vạn Sơn, cậu đúng là nuôi được một cô con gái tốt."
Ông cụ Hà mắt đỏ hoe. Cả đời ông không kết hôn, không con cái, sống một mình. Mỗi năm Hà Trân đều đưa con trai về nước, ông mới được hưởng chút tình thân. Sau khi đứa trẻ mất tích, ông gần như không ngủ ngon giấc, nhìn cháu gái cháu rể bỏ bê công việc, chạy khắp nơi tìm con, còn cãi nhau đòi ly hôn, ông không biết làm cách nào.
Đứa trẻ thất lạc được tìm thấy, cứu vãn cả gia đình.
Trong lòng ông cụ Hà biết ơn vô cùng: "Nhờ có Tinh Tinh nhà cậu, nhờ có con bé, cứu vãn cả gia đình chúng tôi."
Ông cụ Hà nói xong, cả căn phòng im lặng.
Nhà họ Lục gồm ông cụ Lục, Hách Lệ Hoa đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi nhìn Lê Tinh. Trong mắt họ, Lê Tinh vốn yếu đuối mong manh, nào ngờ cô lại có thể làm chuyện giành người từ tay bọn buôn người.
Lục Kim Xảo thì có biểu cảm sống động, bà ta nhìn Hà Trân với bộ váy trắng được may tinh xảo, cổ đeo chuỗi ngọc trai toát lên vẻ sang trọng quý phái, rồi lại nhớ đến sự coi trọng của nhà họ Lê dành cho ông cụ Hà, mắt bà ta đảo liên hồi, ghé sát tai Hách Lệ Hoa thì thầm: "Con dâu chị chắc chắn không phải dạng vừa đâu, phải đối xử tốt với người ta đấy."
Giọng điệu Lục Kim Xảo đầy vẻ hả hê khi nghĩ đến việc Hách Lệ Hoa sau này sẽ không được lợi gì.
Hách Lệ Hoa không để ý đến Lục Kim Xảo, chỉ nhìn Lê Tinh với ánh mắt có chút phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-170.html.]
Nhà họ Lục kinh ngạc, nhà họ Lê cũng không khá hơn là bao.
Ba năm trước, chuyện Lê Tinh phát hiện kẻ buôn người ở công viên thiếu nhi, kết quả vì Quý Viễn Dương đến muộn nên để chúng chạy thoát, cả nhà họ Lê đều biết. Nhưng họ không biết rằng cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, còn mang theo ảnh của đứa trẻ bên mình, thỉnh thoảng lại lấy ra xem.
Ớ Hậu Quê
Càng không biết rằng tuần trước cô lại gặp đứa trẻ đó, và còn đích thân ra tay bắt giữ.
Nghe chuyện này, nhà họ Lê không hề vui mừng, chỉ thấy sợ hãi. Năm đó, Lê Tinh suýt nữa thì mất mạng trong tay bọn buôn người. Sau khi được cứu, cô còn bị ám ảnh tâm lý, sợ hãi khi nhìn thấy người khuyết tật. Vì chuyện này mà Thẩm Phương Quỳnh còn xin chuyển công tác sang hội người khuyết tật.
Ai ngờ, cô lại một lần nữa đối mặt với bọn buôn người.
Thẩm Phương Quỳnh quay sang nhìn con gái: "Con gái ngoan? Chuyện này sao cuối tuần trước con không kể cho mẹ?"
Lê Hà Dương càng ngạc nhiên hơn, kéo Thiên Tứ chạy đến trước mặt Lê Tinh: "Đúng vậy cô Út, sao cô không kể chuyện này cho nhà nghe? Hơn nữa, chủ nhật tuần trước cô không phải đi câu cá với anh Lục sao? Sao lại chạy đến bách hoá số một, còn bắt cả bọn buôn người nữa?"
Trước ghế sofa, từ lúc ông cụ Hà bước vào, Lục Huấn đã chú ý đến đứa trẻ đứng cạnh Hà Trân. Anh đại khái đoán được mục đích đến nhà của gia đình này.
Anh không hề bất ngờ. Không phải ai cũng có thể vì một đứa trẻ xa lạ mà mang ảnh của nó bên mình, thỉnh thoảng lại lấy ra xem để không quên mặt. Cảnh tượng ở quảng trường hôm đó, cô đã trải qua rất nguy hiểm.
Bất cứ ai có chút lương tri, nghe chuyện này đều sẽ đích thân đến cảm ơn.
Nhưng nhìn thấy nhà họ Lê dường như không biết chuyện này, cũng không tỏ ra vui mừng, không biết sau này họ có trách móc cô không, Lục Huấn nhìn Lê Tinh, trong lòng lo lắng không yên.
"Con nghĩ chuyện đã qua rồi nên không kể nữa."
Mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, Lê Tinh không căng thẳng là điều không thể. Cô đặt ấm trà xuống, nhỏ giọng đáp lời, rồi nhìn Phàm Phàm đang đứng ở cửa.
Cánh tay Phàm Phàm vẫn còn băng bó, rõ ràng là chưa khỏi hẳn. Cậu bé đã thay bộ quần áo giống như hồi gặp ở công viên thiếu nhi mấy năm trước, người cũng được tắm rửa sạch sẽ, không còn dính đầy mồ hôi và bụi bẩn, nhưng vẫn gầy đen, ánh mắt đờ đẫn. Mái tóc xoăn không còn rối nữa, nhưng lại khô xơ vàng úa, khác xa với hình ảnh ở công viên thiếu nhi năm nào, và cả hình ảnh trong bức ảnh cô nhận được.