Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:30:59
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay Hà Trân 36 tuổi, gia đình chị và nhà chồng là bạn lâu năm. Năm 1958, gia đình chị để lại người chú Hai được gửi nuôi ở nhà bác họ, chính là ông cụ Hà, rồi cùng gia đình chồng di cư sang Hong Kong.

Hai người lớn lên cùng nhau, đến tuổi kết hôn thì tình cảm rất tốt, sự nghiệp của mỗi người cũng phát triển thuận lợi. Điều duy nhất đáng tiếc là kết hôn nhiều năm mà chị vẫn chưa có con.

Ở Hong Kong, việc nạp thiếp là hợp pháp. Nhà chồng chị ba đời độc đinh, chỉ có mình chồng chị là con trai nên người nhà liên tục giục có con, còn bóng gió chuyện này chuyện kia, chị không chịu đựng được nữa, định ly hôn với chồng để anh đi lấy vợ khác. Chồng chị không đồng ý, nói rằng thà cả đời tuyệt tự cũng không ly hôn với chị.

Sau đó, hai người chạy chữa khắp nơi mới có được Phàm Phàm.

Biết được vấn đề của Phàm Phàm, họ không hề từ bỏ con, ngược lại càng thương yêu nó hơn. Vì muốn chăm sóc Phàm Phàm, chị đã giao lại công việc kinh doanh cho em trai quản lý.

Sau này, chị và chồng đưa Phàm Phàm về Ninh Thành thăm chú Hai, thấy Phàm Phàm thích Ninh Thành hơn, chồng chị bèn giao lại công việc kinh doanh ở Hong Kong cho người quản lý, về Ninh Thành đầu tư. Còn chị mua nhà ở gần nhà chú Hai, chuyên tâm chăm sóc Phàm Phàm.

Ai ngờ chỉ một lần đi công viên thiếu nhi, chị lại làm mất con trai, khiến nó trở nên như bây giờ.

"Hai hôm nay, sau khi nó nhận ra chị, chị liên lạc với bác sĩ, bác sĩ khuyên chị nên cho Phàm Phàm xem đồ cũ, đưa nó đi làm quen với môi trường xung quanh. Nó xem những thứ đó đều không có phản ứng gì, chỉ khi chị nhắc đến em, kể những chuyện em đã làm cho nó, nó mới đột nhiên nắm lấy tay chị, ra hiệu với chị là 'đi cảm ơn'."

Hà Trân lấy lại bình tĩnh, mím môi cười rồi nói tiếp với Lê Tinh: "Bác sĩ nói với chị, có thể tiềm thức của nó đã nảy sinh sự tin tưởng với người cứu mình, đây là chuyện tốt, có nghĩa là nó chưa hoàn toàn tách biệt với thế giới này, vẫn còn khả năng hồi phục."

Hà Trân dừng lại một chút, vẫn không nói ra lời bác sĩ khuyên nên để người mà Phàm Phàm có cảm giác gần gũi chăm sóc cho nó. Trước khi đến đây họ đã bàn bạc chuyện này, người ta mạo hiểm cứu con trai họ, họ đã rất biết ơn rồi. Nếu còn yêu cầu người ta đến nhà giúp đỡ chăm sóc, gián tiếp trói buộc người ta, vậy thì không phải đến cảm ơn mà là đến gây sự.

Không thể giúp đỡ người ta rồi lại bị người ta ăn vạ.

Dù sao họ cũng đã mua nhà gần khu tập thể này, sau này chị thường xuyên đưa Phàm Phàm đến chơi là được.

"Vậy à, đó đúng là tin tốt." Lê Tinh không hiểu lắm về tâm lý, lời Hà Trân nói, cô chỉ hiểu đại khái, chắc là cậu bé vẫn có thể tiếp nhận thiện ý của người khác. Nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ, cúi người nhìn Phàm Phàm, thử nói với cậu bé: "Phàm Phàm, tên con là Phàm Phàm phải không? Cô nhớ ba năm trước mẹ con gọi con như vậy. Con cố gắng dưỡng thương nhé..."

Lê Tinh đột nhiên ngừng lại, vì lúc này Phàm Phàm bỗng nhiên rút tay ra khỏi Hà Trân, nhìn chằm chằm vào cô, ra hiệu: [Cảm ơn.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-172.html.]

"Con đang nói cảm ơn cô sao?" Lê Tinh mở to mắt, vẻ mặt không dám tin.

"Phải, Phàm Phàm đang nói cảm ơn!" Phạm Trường Hải đứng bên cạnh, luôn chú ý đến tình hình của con trai, chứng kiến cảnh tượng này, kích động đến mức không kiềm chế được, anh ấy nói to, cũng không quan tâm đến những hộp quà đang xách trên tay, đặt hết xuống đất, quay sang nắm c.h.ặ.t t.a.y Hà Trân hét lên: "Vợ ơi, A Trân, Jane; Phàm Phàm, nó, nó thật sự có phản ứng rồi! Ba lần rồi, đây là lần thứ ba rồi, nó biết đấy, nó biết hết, giống như trước đây vậy!"

"Phải, phải, nó có phản ứng rồi, Phàm Phàm nói là đến cảm ơn..."

Hà Trân cũng xúc động khi nhìn thấy hành động của Phàm Phàm. Chị ấy không ngờ Phàm Phàm lại chủ động nói cảm ơn, nó thật sự đã biểu đạt, vậy có nghĩa là nó sẽ sớm hồi phục không?

Lúc này, Hà Trân hận không thể lập tức đưa Phàm Phàm về gặp bác sĩ để hỏi han, kiểm tra, nhưng lại muốn ở lại xem thêm phản ứng của con trai.

Trong phút chốc chị ấy rơi vào trạng thái rối bời, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, chị ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy con trai đang ra hiệu với mình: [Về thôi.]

Nó đến đây để nói lời cảm ơn, giờ đã cảm ơn xong thì nên về rồi.

"Phàm Phàm muốn đi về sao?" Chú ý đến cử chỉ của con trai, Hà Trân vội vàng ngồi xổm xuống nhìn nó, muốn nó đáp lại, nhưng Phàm Phàm không có phản ứng gì nữa, cũng không nhìn ai.

Hà Trân có chút thất vọng, nhưng hôm nay Phàm Phàm liên tục có phản ứng đã khiến chị ấy bất ngờ và vui mừng, chị ấy không thể quá tham lam. Con trai trở về đã là điều tốt lắm rồi, thời gian còn dài, chị ấy có đủ kiên nhẫn và tự tin để đồng hành cùng con trai hồi phục.

"Được rồi, vậy chúng ta về trước nhé. Hôm nào con muốn gặp chị, chúng ta lại đến."

Hà Trân che giấu nỗi buồn trong mắt, dịu dàng nói với Phàm Phàm, rồi đứng dậy nói chuyện với Lê Tinh: "Tinh Tinh, hôm nay nhà chị đến đột ngột, không báo trước với mọi người, giờ xin phép không làm phiền nữa, hôm khác sẽ đưa Phàm Phàm đến chơi."

Nói đến đây, Hà Trân dừng lại một chút: "Lần này nhà chị có mang theo chút quà cảm ơn, không phải thứ gì quý giá, mong em nhận cho. Ngoài ra, chắc em cũng biết lúc Phàm Phàm bị lạc, nhà chị có đăng báo, nói nếu người tốt bụng nào giúp nhà chị tìm được con trai, thì nhất định sẽ hậu tạ."

"Lúc đó, chị chỉ hy vọng bọn buôn người nhìn thấy bài báo, có thể trả con trai lại cho chị, nhưng ai ngờ không có kết quả. Sau đó nhà chị lại đăng một bài báo khác, nói rằng chỉ cần ai giúp tìm được con trai, nhà chị sẵn sàng trả mười vạn tệ tiền thưởng, lời hứa này có hiệu lực mãi mãi. Bây giờ em đã giúp nhà chị tìm được con, mong em nhận số tiền này."

Hà Trân mở chiếc ví cầm tay, lấy ra một tấm chi phiếu, hai tay đưa đến trước mặt Lê Tinh.

"Mười, mười vạn!" Lục Kim Xảo đứng bên cạnh không nhịn được kêu lên, rồi nhận ra mình đang ở nhà người ta, hành động như vậy thật mất mặt, bà ta vội vàng đưa tay che miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm chi phiếu trên tay Hà Trân, hai mắt sáng rực.

Loading...