"Bà Bành, bà ngồi xổm dưới cửa sổ nhà chúng tôi làm gì thế? Nhà chúng tôi có thứ gì khiến bà phải để ý vậy?"
Lê Hà Dương ba bước gộp làm hai chẳng mấy chốc đã chạy ra hành lang, chặn Bành Phương đang chưa kịp rời khỏi cửa sổ, chống nạnh hỏi bà ta.
Từ sau đêm hôm đó nghe trộm được cuộc trò chuyện giữa người nhà và Quý Lâm, biết được Bành Phương thực ra khinh thường cô Út, còn ngấm ngầm phá hoại chuyện tình cảm của cô, Lê Hà Dương đã cực kỳ chán ghét bà ta.
Trong mắt cậu, nếu bà ta không thích cô Út thì cứ nói thẳng, sao phải giả vờ thân thiết rồi sau lưng lại phá đám như vậy?
Lê Hà Dương không biết bao nhiêu năm nay nhà họ Quý đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Lê. Nhưng cậu đã nhiều lần chứng kiến Bành Phương vì đủ thứ chuyện mà đến tìm ông bà nội xin giúp đỡ, khóc lóc kể khổ. Ông bà nội mỗi lần đều rất khó xử, bởi vì điều đó có nghĩa là họ phải phá vỡ nguyên tắc để đi nhờ vả người khác. Nhà họ, trừ lần cô Út bị mất tích đã nhờ người khắp nơi tìm kiếm, ngày thường chưa từng làm chuyện như vậy, thế mà vì Bành Phương đã phá lệ mấy lần.
Hồi đó, cậu còn nghe thấy bà nội nói với ông nội: "Bên Bành Phương, tôi đã nói rõ với cô ta rồi, đây là lần cuối cùng, nếu còn lần sau thì hai nhà không cần qua lại nữa."
Rồi ông nội im lặng rất lâu, mới nói: "Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi nói với thằng Hai một tiếng, bảo nó đi làm. Cũng vì Quý Lâm đã cứu Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng thích nó."
Hồi đó cậu còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, không hiểu được sự bất đắc dĩ và khó xử trong câu nói đó. Cho đến bây giờ khi bản thân phải ra ngoài làm việc, chạy vạy khắp nơi, chịu đủ ánh mắt khinh thường và sự làm khó từ người khác, cậu mới nhớ lại những gì mình từng nghe và thấy lúc trước. Nhớ lại chuyện cô Út
của cậu vì cãi nhau với Quý Lâm mà về nhà sốt cao không dứt, phải nhập viện. Trong lòng cậu hận đến mức không chịu được.
Tối qua nghe tin chú Hai đánh Quý Lâm, cậu hả hê nghĩ: "Đánh hay lắm! Nếu có thể đánh luôn mụ Bành Phương kia thì càng tốt!"
Xưa nay, chuyện gì cậu cũng không giấu cô Út, vậy mà lần này lại giấu nhẹm.
"Bác Bành, trẻ con còn biết không chào hỏi khi vào nhà người khác là hành động của kẻ trộm. Bác lớn tuổi thế rồi chẳng lẽ không biết? Đúng là không biết xấu hổ! Đến việc rình mò dưới cửa sổ nhà người ta mà cũng làm được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-174.html.]
Mấy ngày nay Lê Hà Dương đi khắp nơi nhặt ve chai, rong ruổi qua các ngõ ngách. Cậu thường xuyên thấy người ta cãi nhau với giọng điệu mỉa mai, cảm thấy rất thú vị nên học vài câu. Hôm nay nhân dịp đem ra sử dụng, thấy cũng khá hợp tình hợp cảnh, liền mở miệng tiếp: "Còn nữa, nhà chúng tôi bây giờ không còn giám đốc hay trưởng phòng gì cả, không có tiền cho bà, cũng không có phiếu lợi ích đâu. Bà tốt nhất nên đi bám lấy nhà khác mà nịnh bợ đi!"
Bành Phương vốn dĩ thấy nhóm ông cụ Hà đến nhà họ Lê, lo lắng rằng ông cụ đến vì chuyện nhà máy, nên mới mò tới để xem rõ tình hình. Thấy cổng nhà họ Lê không khóa, bà ta lẳng lặng không nói gì, rón rén tới đứng dưới cửa sổ, định nghe ngóng một chút rồi rời đi.
Ai ngờ lại nghe được tin con nhỏ Lê Tinh cứu cháu trai của ông cụ Hà, nhà đó còn lấy ra hẳn mười vạn tệ để cảm ơn.
Mười vạn tệ!
Bà ta và lão Quý cực khổ cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.
Vậy mà con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó lại từ chối.
Đúng là đồ phá gia chi tử. Chuyện bà ta không đồng ý cho con trai mình qua lại với nó quả nhiên là đúng đắn.
Quay đầu lại, bà ta liền nghe thấy ông cụ Hà nhận nó làm cháu gái nuôi, lại còn chuẩn bị sính lễ cho nó, thật khiến bà ta tức muốn chết. Không hiểu sao bây giờ bà ta lại không thể chịu nổi việc Lê Tinh sống tốt hơn mình.
Nếu nó sống tốt, chẳng khác nào tát vào mặt bà ta, chứng minh bà ta đã nhìn lầm. Nhưng bà ta khẳng định mình không sai! Con nhỏ đó chỉ tốt nghiệp cao đẳng, làm một kế toán nhỏ, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền mua sắm, chẳng giúp gì được cho con trai bà ta.
Bây giờ nhìn lại, nhà họ Lê có vẻ như vẫn còn chút quan hệ quen biết, nhà mẹ đẻ của Thẩm Phương Quỳnh cũng khá khẩm. Nhưng bà ta đã điều tra kỹ rồi, Thẩm Phương Quỳnh và anh chị mình không thân thiết, bình thường hiếm khi qua lại, đám con cháu trong nhà cũng chẳng liên hệ mấy. Đợi đến khi vợ chồng Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn mất đi, quan hệ của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm cũng xem như chấm hết.
Người duy nhất có thể trông cậy được chỉ có Lê Thừa đang ở trong quân đội. Nhưng Lê Thừa nhiều lắm cũng chỉ là một đoàn trưởng. Chẳng lẽ nó có thể leo lên làm tư lệnh quân khu?
Dù có đợi đến khi Lê Thừa lớn tuổi rồi leo lên vị trí cao hơn nữa, thì con đường nó đi cũng khác với con đường của con trai bà ta, chẳng giúp ích được gì. Huống hồ cái tên Lê Thừa kia lại là một đứa cứng đầu cứng cổ, còn hơn cả cái lão già Lê Vạn Sơn c.h.ế.t tiệt kia, nó căn bản sẽ không chịu luồn cúi, hoàn toàn không trông cậy được gì.
Nó còn bênh con nhỏ em gái nữa chứ.