Lê Tinh cũng không ngờ Phàm Phàm lại có phản ứng với lời nói của mình, điều này chứng tỏ đứa trẻ thực ra đều hiểu, chỉ là hiện tại đang tự khép mình lại, việc nó thoát ra chỉ là vấn đề thời gian, cô rất vui, những cảm giác khó chịu do Bành Phương mang đến cũng tan biến không ít.
Cô mỉm cười nhìn Phàm Phàm, nói: "Được, lần sau dì đến nhà Phàm Phàm chơi, nhất định phải để Phàm Phàm tiễn dì."
Trong lúc nói chuyện, mọi người đi ra ngoài, đám người Lý miệng rộng đang đứng ở cửa thấy vậy liền tự động nhường đường, Thẩm Phương Quỳnh vốn đang đứng ở cửa, định đi theo tiễn nhưng ông cụ Hà ngăn lại: "Không cần, Tinh Tinh tiễn là được rồi, mọi người không cần tiễn."
Ngừng một chút, ông cụ Hà lại nói với Thẩm Phương Quỳnh: "Hôm nay đến đây đã làm phiền mọi người, là lỗi của tôi không suy xét chu toàn."
Chuyện phiền phức này, đương nhiên là chỉ Bành Phương.
Thẩm Phương Quỳnh liếc nhìn Bành Phương đang đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, mỉm cười không quan tâm: "Ông Hà đừng nói vậy, chuyện này không có gì ảnh hưởng cả."
Nói xong, Thẩm Phương Quỳnh lại nói thêm vài câu khách sáo, đích thân tiễn ông cụ Hà, Hà Trân và Phạm Trường Hải ra khỏi cổng nhà.
Xe đang đậu ở bồn hoa bên ngoài, ông cụ Hà vừa ra, vệ sĩ trên xe lập tức xuống xe mở cửa cho họ.
Lê Tinh đứng trước xe vẫy tay chào tạm biệt.
Không lâu sau, bụi bay mù mịt, hai chiếc Tiger màu đen chạy ra khỏi con đường rợp bóng cây.
"Tinh Tinh này, đây là họ hàng nào nhà con thế? Trông oai phong quá." Lê Tinh nhìn xe đi xa, quay người định vào sân thì đám người Lý miệng rộng chào tạm biệt Thẩm Phương Quỳnh rồi cũng rời khỏi sân nhà họ Lê đi theo, vừa quan sát chiếc xe đã khuất bóng xa xa, vừa tò mò hỏi Lê Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-177.html.]
"Không phải họ hàng nhà con, là một người chị mà con quen biết, con từng giúp chị ấy một việc, chị ấy đến thăm con."
Tối qua Lê Vạn Sơn có nhắc đến chuyện ông được mời làm việc lại ở nhà máy sợi, thân phận ông cụ Hà đặc biệt, tuy hai nhà sống ngay thẳng, không sợ lời ra tiếng vào, nhưng bớt một chuyện hơn một chuyện, còn chuyện Phàm Phàm bị bắt cóc, Lê Tinh cũng không định nói, cô chỉ kể qua về mối quan hệ giữa mình và Hà Trân.
"Trời ơi, Tinh Tinh còn quen biết cả người như vậy sao, là con quen lúc đi học đại học ở Thượng Hải à?" Lý miệng rộng kinh ngạc nhìn Lê Tinh.
Lê Tinh ở khu tập thể vẫn luôn là cô nàng ăn chơi chỉ biết mua sắm, không ai ngờ cô lại quen biết người đi xe sang, nhà còn có vệ sĩ tài xế, nhất thời mọi người đều như nhìn cô bằng con mắt khác, đầy vẻ tò mò.
Nhưng Lê Tinh không định nói nhiều, cô biết mấy bà thím dì này mà hỏi đến thì nói mãi không hết, cái gì cũng muốn moi ra, cô chỉ mỉm cười qua loa vài câu, rồi nói với Lý miệng rộng và những người khác:
"Thím à, hôm nay nhà con có khách, không trò chuyện lâu được. Để hôm khác con sang khu sinh hoạt tìm các thím nói chuyện nhé."
Bây giờ Lê Tinh đã không còn như trước, gặp người khác không dám chào mà chỉ biết lẩn trốn, bị nói xấu thì chỉ biết chạy về nhà khóc. Hiện tại, cô luôn mỉm cười khi gặp người, kể cả khi bị nói xấu cũng mỉm cười đáp lại, nhưng không ngại phản bác. Cô dần biết cách đối đáp và ứng xử.
Dù vẫn chưa thật sự quen với những tình huống như thế này, nhưng cô làm khá tốt.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói, mấy người Lý miệng rộng liền nói ngay: "Không sao đâu, không sao! Khách nhà con quan trọng hơn, chuyện tán gẫu để khi nào cũng được mà."
"Dạ, vậy con xin phép vào trước."
Lê Tinh mỉm cười đáp, rồi dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt chợt lóe lên, cô nói tiếp: "Hôm nay con phải cảm ơn thím Lý. Nếu không có thím thì nhà con cũng không biết thím Bành đứng bên ngoài nghe lén. Dù không rõ bà ta đến làm gì, nhưng việc nghe trộm vẫn rất khó chấp nhận."
"Cũng may hôm nay nhà con chỉ tiếp người thân. Nếu đổi lại là người ngoài, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ nhà con đang che giấu chuyện gì, sao lại có chuyện bị nghe lén như vậy được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều này thật oan uổng. Từ khi chú Quý làm phó giám đốc kiêm quyền giám đốc, bố mẹ con nghỉ hưu, thím Bành cũng lâu rồi không ghé nhà con. Chẳng ai nghĩ hôm nay bà ta lại đến."