THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:13:52
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Tinh miệng nói "anh Ba", nhưng ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Lê Thừa và Lục Huấn, thậm chí còn dừng lại ở Lục Huấn lâu hơn. Nhìn vậy là biết ngay cô con gái này đang nghĩ gì rồi.
Tuy nhiên, nhớ lại cách Lục Huấn xử lý tấm chi phiếu mười vạn tệ của Hà Trân lúc nãy, bà cũng tạm cho cậu ấy điểm đạt, miễn cưỡng chấp nhận cái suy nghĩ muốn cưới sớm của cậu ấy.
Nhìn tình hình trên bàn, đúng là không thể uống thêm được nữa. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại tưởng nhà họ Lê toàn một đám bợm rượu, con rể mới đến nhà lần đầu đã bị chuốc say bí tỉ.
"Thôi được rồi, thằng Cả, thằng Hai, thằng Ba, bảy chai là đủ rồi. Thằng Ba tối nay còn phải bay, uống nữa thì ngày mai làm sao họp hành được?"
"Đúng là không nên uống nữa, rượu trắng này nóng ruột, lát nữa say thật thì khổ." Thẩm Phương Quỳnh vừa dứt lời, ông cụ Lục lập tức tiếp lời. Ông thấy mấy anh em cứ ép Lục Huấn uống rượu thì lo lắng lắm. Đã nói ăn cơm trưa xong mới bàn chuyện chính sự, say xỉn thế này thì bàn bạc cái gì?
Lục Kim Xảo ngồi bên cạnh đã no căng bụng, miệng đang ngậm một miếng cá hoàng bao lớp đậu phụ dày cộm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh bị các đĩa thức ăn "vây hãm". Bà ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lục Huấn thì giật mình: "Tam Xuyến, con uống thành ra thế này, con..."
Lục Kim Xảo định nói "con còn cưới vợ được không?", nhưng nhận ra đang ở trên bàn ăn nên nuốt lại câu đó, đổi thành: "Thì còn làm được việc gì nữa?"
Lục Kim Xảo đã lên tiếng, Hách Lệ Hoa tất nhiên cũng không thể im lặng. Bà ta nhìn mặt Lục Huấn rồi nói: "Đúng là uống hơi nhiều rồi đấy."
Trên bàn chỉ có Lê Vạn Sơn, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ và hai đứa trẻ Lê Hà Dương, Thiên Tứ là không lên tiếng. Nhưng Lê Vạn Sơn liếc mắt nhìn con trai thứ ba Lê Thừa, còn Hà Lệ Quyên thì lặng lẽ đá Lê Chí Quốc một cái dưới gầm bàn. Thường Khánh Mỹ thì ôn hòa hơn, múc cho Lê Chí Quân một bát canh củ sen, còn Thiên Tứ ở bên cạnh phụ họa mẹ, gọi "bố ơi, bố uống ít thôi."
Lục Huấn rất ít khi uống rượu ở nhà họ Lục, cũng chẳng có ai uống với anh. Bố Lục bị dị ứng rượu nên không uống, ông nội Lục thời trẻ cũng hay uống rượu, nhưng về già có lẽ vì lo lắng cho con cháu nên bắt đầu dưỡng sinh, mấy năm trước đã cai rượu, thỉnh thoảng mới uống một ly. Lộ Phóng vì tính chất công việc, phải luôn giữ tỉnh táo nên cũng không uống rượu.
Không ai uống, mà Lục Huấn cũng không hảo rượu nên dĩ nhiên là anh cũng chẳng uống. Đầu năm ngoái Lộ Phóng kết hôn, anh bận đi công tác ngoài Bắc, chỉ ghé qua đám cưới một lát, nên đến giờ nhà họ Lục vẫn chưa ai từng thấy anh uống rượu.
Bản thân anh uống rượu rất dễ đỏ mặt, nhưng tửu lượng lại rất cao. Hồi còn ở trong quân đội, có một người được mệnh danh là ngàn ly không say từng so tửu lượng với anh. Kết quả là người kia say bí tỉ, ngủ li bì ba ngày; còn anh sau khi uống xong thì đi vệ sinh, rồi uống thêm chút nước đường glucose để giải rượu, tỉnh táo như thường, hôm sau vẫn tập luyện cùng đồng đội như bình thường.
Ngoài việc không chịu được cái cảm giác nóng rát của rượu trắng, anh uống rượu càng uống càng tỉnh. Đã lâu như vậy rồi, bản thân anh cũng không biết tửu lượng của mình đến đâu. Tất nhiên, chuyện này chẳng ai biết cả.
Khi uống rượu, anh vẫn có thể quan sát xung quanh, chú ý đến mọi chi tiết nhỏ nhặt, ví dụ như nhân viên phục vụ vào mấy lần, ai đó ra ngoài, hay ai đó chạm vào điện thoại di động... Anh đều có thể suy đoán tâm lý của người đó, không bỏ sót bất cứ điều gì. Đây là kỹ năng anh rèn luyện được từ những năm đầu phải cảnh giác bị lừa gạt, tính toán trên bàn rượu.
Lần này uống rượu, mấy anh vợ cùng nhau ép, trên bàn còn có Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh đang nhìn chằm chằm, anh không thể lơ là được.
Anh để ý thấy anh cả Lê Chí Quốc và anh hai Lê Chí Quân cùng lắm chỉ uống thêm được hai chén nữa là sẽ gục. Anh ba Lê Thừa tửu lượng tuy cao thật nhưng cũng giống họ, không thích cảm giác nóng rát của rượu mạnh, đã bắt đầu thấy khó chịu.
Còn có Lê Tinh, cô cứ lo lắng nhìn mấy chai rượu dưới đất, vừa lo cho mấy anh trai vừa lo cho anh.
Vậy thì không thể uống thêm nữa rồi.
Lục Huấn liếc nhìn rượu trước mặt. Rượu được đựng trong chén lớn, dùng muôi múc ra. Chén của anh còn khoảng một gang tay nữa là đầy, chén của anh ba Lê Thừa thì đầy một nửa, anh cả và anh hai mỗi người còn khoảng hai chén rưỡi đến ba chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-180.html.]
Đều nằm trong phạm vi có thể uống được, nhưng anh cả và anh hai mà uống hết thì chắc chắn sẽ khó chịu, buổi chiều không thể bàn bạc gì được, cô có khi lại phải lo lắng chạy tới chạy lui.
"Đúng là không nên uống thêm nữa, lâu rồi em chưa uống nhiều như vậy." Lục Huấn nghĩ ngợi một lát, liếc nhìn Lê Tinh đang chăm chú nhìn đám đàn ông bên này, mỉm cười, đứng dậy rót hết rượu trong mấy chén kia vào chén của mình, sau đó lại múc thêm hai muôi vào chén của mỗi anh vợ, rồi tự rót đầy chén của mình, hai tay nâng chén cười nói: "Như anh ba vừa nói, em thường xuyên phải đi công tác xa, tiệc tùng nhiều."
"Tửu lượng của em không phải tốt lắm, nhưng cũng quen dần với phản ứng sau khi uống rượu rồi. Anh cả, anh hai không thường xuyên uống rượu, tuy tửu lượng cũng khá nhưng vẫn nên uống vừa phải. Anh ba tửu lượng tuy hơn em, nhưng ngày mai còn phải họp hành, cũng nên biết điều độ. Em mạo muội quyết định vậy, anh cả, anh hai, anh ba cứ uống chén trong tay hoặc tùy ý, số còn lại em uống hết, cũng không coi là lãng phí."
Lục Huấn nói xong, nâng chén lên tu ừng ực hai ngụm rồi uống cạn, sau đó lại múc đầy chén, ngửa đầu uống hết.
Anh uống rất nhanh nhưng không hề vội vàng, mọi người trên bàn theo bản năng nhìn anh.
Ánh mắt của Lê Tinh cũng không tự chủ được mà nhìn theo anh, nhìn yết hầu gợi cảm của anh chuyển động. Anh uống rượu rất dễ đỏ mặt, lúc này từ cổ đến mang tai và cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhưng động tác nuốt rượu của anh trông lại càng cuốn hút hơn ngày thường.
Lê Tinh bất giác nuốt nước bọt theo nhịp chuyển động yết hầu của anh.
Chẳng mấy chốc, rượu trong chén lớn đã hết sạch. "Wow! Anh Lục đỉnh quá! Uống hết luôn rồi!"
Lê Hà Dương tò mò đứng dậy, cầm chén lớn lên dốc ngược xuống, không một giọt nào chảy ra. Cậu đặt chén xuống, kinh ngạc kêu lên rồi vỗ tay bôm bốp. Thiên Tứ ngồi bên cạnh cũng theo phản xạ làm theo: "Wow, dượng Út đỉnh quá!"
Hai đứa nhóc vừa lên tiếng, không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Lê Thừa nhìn chén rượu trước mặt, rồi lại liếc nhìn hai anh trai, chén của họ vẫn còn đầy quá nửa. Sau đó anh ấy nhìn Lục Huấn với ánh mắt sâu xa, một lát sau bỗng nhếch mép cười: "Được, hôm nay đến đây thôi, lần sau uống tiếp."
Nói xong, anh ấy nâng chén rượu trước mặt lên uống cạn.
Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân nhìn nhau, họ tự biết rõ tình trạng của mình. Những người bình thường không uống rượu, đột nhiên uống nhiều như vậy thì chắc chắn không chịu nổi. Chỉ là em ba đã đề nghị uống rượu, họ cũng thực sự muốn thử tửu lượng và nhân phẩm của Lục Huấn nên mới cố uống. Nhưng trong lòng họ cũng hiểu rõ, nếu uống hết rượu trong chén lớn, buổi chiều họ sẽ phải nằm liệt giường cả buổi.
Nếu người khác làm vậy, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ người đó đang khoe khoang tửu lượng. Nhưng vì trước đó Lục Huấn đã nói tửu lượng mình bình thường, cộng thêm việc anh uống hết số rượu kia rồi cố nén biểu hiện khó chịu, rõ ràng là anh đã đoán được tửu lượng của họ.
Đoán được rồi, lại còn lặng lẽ đỡ rượu thay họ...
Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân không nói gì, chỉ im lặng uống cạn chỗ rượu còn lại trong chén.
Lê Tinh đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lo lắng liếc nhìn Lục Huấn. Anh đang nhìn cô, đôi mắt đen ánh lên ý cười sau khi uống rượu. Hình như đang nói với cô rằng: Anh không sao, mà hình như còn có ý gì khác nữa.
Lê Tinh khẽ ngẩn người, đỏ mặt quay đi, vành tai hướng về phía anh, nắm chặt chiếc ly trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tửu lượng của anh tốt thật, lại còn thông minh nữa, đã hóa giải màn ép rượu của anh cả, anh hai và anh ba.
Biểu hiện cũng không tệ, cho chín mươi điểm.