Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:15:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uống hết rượu trên bàn, mấy người đàn ông ăn chút thức ăn, rồi lại lấy thêm nửa bát cơm, coi như bữa trưa đã xong.

Sau đó, Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ dọn bát đũa vào bếp, Lê Hà Dương lấy khăn lau sạch bàn ăn, Thiên Tứ quét nhà, Lê Tinh pha trà rồi rót đầy từng ly.

Bàn ăn nhanh chóng được dọn dẹp, trái cây và bánh kẹo được bày lên, mọi người lại quây quần bên nhau. Một lát sau, Thẩm Phương Quỳnh gọi Lê Tinh đến căn dặn: "Tinh Tinh, mấy hôm trước mẹ có làm ít trà hoa, để trong tủ trên lầu, con lên lấy xuống pha cho dì Hách và cô Lục uống thử nhé."

Đây là muốn cho cô ra ngoài để bàn chuyện rồi. "Vâng ạ."

Lê Tinh siết c.h.ặ.t t.a.y cầm của ấm trà, nhìn mọi người và Lục Huấn trên bàn ăn, cô khẽ đáp một tiếng, đặt ấm trà xuống rồi lên lầu.

Trong phòng nhất thời không ai lên tiếng, đều nhìn theo bóng dáng màu trắng của cô đang chậm rãi lên lầu. Cho đến khi cô đi qua khúc quanh cầu thang, ông cụ Lục mới thu hồi tầm mắt lên tiếng:

"Con bé Tinh Tinh này thật sự khiến tôi bất ngờ, quá hiếm có. Nếu không có con bé, đứa nhỏ kia cả đời này coi như hỏng rồi."

Đứa trẻ rơi vào ổ buôn người, còn bị ép đi ăn xin, làm mồi nhử, vết thương trên người sẽ không bao giờ lành lặn, cuối cùng đứa trẻ sẽ bị dồn đến mức sụp đổ hoặc nhiễm trùng mà chết.

Phàm Phàm sáu tuổi bị bắt cóc, giờ đã ba năm trôi qua, sắp đến chín tuổi rồi mà nhìn vẫn như đứa trẻ năm sáu tuổi, lại còn trong tình trạng như vậy, nếu không gặp Lê Tinh, số phận của thằng bé gần như đã được định đoạt.

Giống như Lê Tinh, chỉ vì áy náy mà có thể nhớ đến một đứa trẻ suốt ba năm, còn có lòng nhớ kỹ đứa trẻ đó thì rất ít.

Còn có mười vạn tệ kia nữa.

Lúc Hà Trân đưa ra, đừng nói Lục Kim Xảo tham lam kích động, ngay cả ông cụ Lục cũng không khỏi kinh ngạc. Thực sự không phải là một số tiền nhỏ, số tiền mà người bình thường tiết kiệm cả đời cũng không nhìn thấy được. Nhưng Lê Tinh lại từ chối. Lúc đầu ông có chút không hiểu, đó rõ ràng là thứ con bé xứng đáng được nhận.

Về sau, ông cụ Lục cẩn thận quan sát ông cụ Hà, Hà Trân và Phạm Trường Hải đứng bên cạnh, chợt nhận ra Lê Tinh từ chối là đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-181.html.]

Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.

Cho dù đó là thứ Lê Tinh đáng được nhận, nhưng nếu cô nhận lấy, vậy sẽ dây dưa không dứt với nhà họ Phạm.

Đứa nhỏ bây giờ rõ ràng đã có phản ứng với Lê Tinh, với tâm trạng mong mỏi con trai hồi phục của Phạm Trường Hải, liệu cậu ta có nhân cơ hội này đề nghị Lê Tinh chăm sóc đứa nhỏ không?

Ăn của người ta thì ngắn tay, vừa nhận của người ta mười vạn tệ, làm sao có thể từ chối không đi?

Một khi đã đi, cuối cùng từ ân nhân biến thành quan hệ thuê mướn, người ta chắc chắn bị trói buộc.

Bây giờ như vậy rất tốt, nhà họ Lê không có gì cầu xin nhà họ Hà, Lê Tinh vẫn luôn là ân nhân của nhà họ Hà và nhà họ Phạm, nhà họ Hà và nhà họ Phạm vì đứa nhỏ mà cầu xin, chỉ có thể lấy thành ý để đối đãi.

Cả đời này của ông cụ Lục, ngoại trừ việc xử lý vấn đề con cháu không được chu toàn, những việc khác ông đều rất sáng suốt. Nhìn ra được điều này, ông càng thấy được sự hiếm có của Lê Tinh, thuần thiện, nhân nghĩa, không tham lam, không kiêu ngạo.

Trước đây ông cụ Lục đã rất thích Lê Tinh, bây giờ càng coi trọng hơn, ông quyết tâm hôm nay nhất định phải giúp cháu trai mình sớm cưới được cháu dâu về nhà.

"Vạn Sơn, hôm nay tôi đến đây, thật ra còn có một việc muốn thương lượng với ông." Ông cụ Lục nói năng thẳng thắn không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói với Lê Vạn Sơn: "Năm nay Lục Huấn đã hai mươi bảy tuổi, nó mười bảy tuổi rời nhà đi quân đội, sau đó trở về lại vào công ty thủy sản lênh đênh trên biển mấy năm, rồi làm ăn lại chạy khắp nơi, chuyện chung thân đại sự của bản thân cứ thế bị trì hoãn. Nhìn những đứa trẻ cùng tuổi với nó, con cái đứa nào đứa nấy đều cõng cặp sách đi học, còn nó thì chưa có lấy một mái ấm, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu."

"Từ khi nó và Tinh Tinh gặp mặt, hai đứa lại hòa thuận với nhau, tôi thật sự rất vui. Lục Huấn cũng nói với tôi, nó thật lòng với Tinh Tinh, muốn sống với con bé cả đời, cũng có ý định kết hôn sớm, mọi người xem hôm nay chúng ta bàn chuyện này luôn được không? Định ngày cưới cho nó và Tinh Tinh?"

"Ông yên tâm, Lục Huấn thật lòng thích Tinh Tinh, tôi lại càng thật lòng muốn Tinh Tinh làm cháu dâu của tôi. Tinh Tinh gả qua đây, tôi sẽ trông nom, không để con bé chịu một chút uỷ khuất nào trong nhà họ Lục, nhất định sẽ để Tinh Tinh ở nhà họ Lục cũng giống như ở nhà mình vậy."

"Lục Huấn có một căn nhà ở phố Dương Liễu, nhưng hôm đó nó về nói với tôi, muốn ở gần mọi người hơn một chút, như vậy Tinh Tinh nhớ nhà có thể về bất cứ lúc nào, tôi thấy vậy cũng tốt, đã bảo nó tìm nhà ở gần đây rồi, đến lúc đó ở gần thì mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Còn về sính lễ, chúng tôi sẽ so sánh với tiêu chuẩn cao nhất ở Ninh Thành, tiền lễ hỏi ông cứ quyết định, bao nhiêu chúng tôi cũng không có ý kiến, tam kim chúng tôi sẽ mua ngũ kim (1), còn có đồ điện gia dụng, đồ nội thất, mấy hôm nay tôi đã chuẩn bị rồi."

Ông cụ Lục đến đây đã có sự chuẩn bị, từng điều từng điều nói rõ ràng, thành ý mười phần.

Loading...