Tất cả các công ty, tài sản đứng tên anh, anh là người đại diện pháp lý, nhưng người thụ hưởng lại là Lê Tinh, kể cả sau khi ly hôn, tất cả những gì anh kiếm được cũng đều để cho Lê Tinh chi tiêu.
Điều này tương đương với việc ở rể thời xưa, thậm chí còn hà khắc hơn cả việc ở rể thời nay.
Việc này thật sự quá táo bạo, thậm chí có phần điên rồ.
Lê Thừa không dám tin vào tình cảm sâu đậm chỉ sau hơn hai mươi ngày. Năm xưa Quý Lâm kia nhìn em gái anh ấy cũng tình chàng ý thiếp lắm, giờ thì sao, hai nhà còn chẳng qua lại với nhau nữa.
"Đừng nói với tôi là cậu không biết thứ này có ý nghĩa gì đấy nhé?" Giọng Lê Thừa trầm xuống, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, sát khí đằng đằng.
"Em biết, chính vì biết nên em mới ký vào bản cam kết này." Lục Huấn biết khi mình đưa thứ này ra, nhà họ Lê sẽ nghi ngờ dụng ý của anh.
Nhưng đó là điều anh thật lòng muốn làm, từ khi biết chuyện gia đình họ Quý đối xử với cô thế nào, từ khi nghĩ đến những tổn thương cô từng phải chịu đựng, lòng anh lại quặn thắt.
Dạo gần đây, không biết có phải vì anh thường vô thức nhớ lại những ngày tháng Lê Tinh bị người ta cô lập và bắt nạt hay không mà thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Anh mơ thấy mình trở thành kẻ bội tình bạc nghĩa, khiến Lê Tinh khóc lóc thảm thiết trước mặt anh.
Anh không biết vì sao mình lại mơ thấy những giấc mơ như vậy, là lời cảnh báo hay gì khác, nhưng mỗi lần tỉnh giấc, nhớ lại ánh mắt đẫm lệ ai oán của cô trong mơ, dáng vẻ tiều tụy gầy gò ấy, anh chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, cùng với nỗi sợ hãi mất đi cô.
Anh cưới cô là để cô có cuộc sống tốt đẹp, anh không cho phép người khác làm tổn thương cô, cũng không cho phép bản thân mình làm vậy.
Từ sau chuyện của Đỗ Kiến ba năm trước, mỗi khi làm ăn anh đều ký hợp đồng trước, phân chia lợi ích rõ ràng với Thuận Tử và Vũ Tiến. Sau khi suy đi tính lại, anh nghĩ, có lẽ anh cũng nên ký với cô một bản thỏa thuận.
Nếu thật sự có ngày anh quên mất bản tâm khiến cô đau lòng, thì cô sẽ có cách trừng trị anh.
"Em quan tâm Tinh Tinh, rất quan tâm đến cô ấy."
"Quan tâm hơn cả anh tưởng." Lục Huấn khẽ siết chặt lòng bàn tay, trầm ngâm một lát rồi nhìn Lê Thừa: "Anh Ba có biết vì sao năm đó em lại chọn giải ngũ không?"
Từ khi vào quân đội, Lục Huấn luôn thể hiện xuất sắc, nhiều lần giành giải quán quân võ thuật, còn có cơ hội được đi học tại trường quân đội, chỉ cần tốt nghiệp là tương lai rộng mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-184.html.]
Một người như anh, vốn dĩ không nằm trong danh sách được kêu gọi, là anh tự mình lựa chọn xuất ngũ cùng với Vũ Tiến. Bởi vì trong một nhiệm vụ bí mật trừ gian, anh đã trừ khử một người anh em đã cùng anh vào sinh ra tử.
Anh và người đó cùng thời điểm nhập ngũ, cùng ăn cùng ở, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau làm nhiệm vụ, quan hệ còn tốt hơn cả với Vũ Tiến là đồng hương của anh. Có lần làm nhiệm vụ, Lục Huấn trượt chân suýt ngã xuống vực, chính người đó đã liều mình kéo anh lại, bất chấp nguy hiểm bị kéo xuống theo.
Sau đó khi làm nhiệm vụ, người đó gặp nguy hiểm, trong gang tấc sinh tử, anh đã đỡ đạn thay cho người đó. Viên đạn cách tim chỉ một centimet, anh đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Sau khi tỉnh lại, người đó nắm tay anh, nước mắt nước mũi tèm lem nói rằng, anh là anh em khác họ cả đời này của hắn, có c.h.ế.t cũng không đổi.
Nhưng cũng chính người anh em nói có c.h.ế.t cũng không đổi này đã hạ độc vào nước uống của anh, muốn lấy mạng anh. Vì ba nghìn đô la Mỹ tiền thưởng.
Trong lúc hai người đối chất đã xảy ra xung đột, anh đã nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t người đó. Đó là hành động tự vệ theo bản năng, ban đầu anh không hề có ý định nổ súng.
Sau đó, anh bắt đầu có phản ứng kháng cự mỗi khi rút s.ú.n.g làm nhiệm vụ.
Rồi sau này, trong lần hành động trừ gian thứ hai, anh đã bắt chính vị lãnh đạo cũ của mình...
Một cuộc giao tranh không thể tránh khỏi, lần đó anh đã không b.ắ.n c.h.ế.t người ta, ngược lại vì một thoáng do dự mà suýt bị phản sát.
Cũng chính lần đó, anh nhận ra vấn đề nghiêm trọng của bản thân.
Một quân nhân, sao có thể kháng cự việc cầm s.ú.n.g và nhận nhiệm vụ?
Vì vậy anh đã chọn giải ngũ, nhường luôn cơ hội được phân công vào cục cảnh sát cho người đội trưởng cũ cần nó hơn.
Sau đó anh vào công ty thủy sản, ngày ngày lênh đênh trên biển, dần dần khắc phục được bóng ma tâm lý năm xưa, chỉ là anh không còn tin tưởng vào nhân tính, vào lòng người nữa.
Về sau, Đỗ Kiến phản bội anh, cướp quyền thuê tàu đánh cá, cướp người cướp mối làm ăn, anh đều thấy quá bình thường. Anh em tốt nhất còn muốn lấy mạng anh, thì còn chuyện gì không thể xảy ra?
Mấy năm nay, người đến người đi bên cạnh anh, chứng kiến nhiều rồi, anh càng ngày càng hoài nghi về lòng người. Đôi khi nhìn Thuận Tử và Vũ Tiến, anh thậm chí còn nghĩ, liệu có ngày nào đó khi bất đồng quan điểm, họ có phản bội anh, đường ai nấy đi hay không?