Anh không tin tưởng người khác, ở một mức độ nào đó, anh cũng không tin tưởng chính mình. Anh nhìn thế giới xung quanh luôn là màu xám xịt, không có đen trắng rõ ràng, cũng chẳng có sắc màu nào khác, cho đến khi gặp Lê Tinh.
"Em biết bây giờ anh Ba khó mà tin tưởng được, những điều này chỉ có thể giao cho thời gian chứng minh, hiện tại có thể tin vào thứ này. Sau khi kết hôn, em sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì của Tinh Tinh, cô ấy muốn làm gì, không muốn làm gì, em đều ủng hộ. Bây giờ em đối xử với cô ấy thế nào, sau khi kết hôn cũng vẫn như vậy, em sẽ cố gắng hết sức để cô ấy sống tốt." Lục Huấn thu lại dòng suy nghĩ, nói với Lê Thừa.
Lê Thừa nhìn Lục Huấn chằm chằm, đôi mắt phượng thoáng vẻ phức tạp. Mấy năm trước, quân khu Đông Nam quả thực có một vụ án rò rỉ thông tin và trừ gian, người lập công lại vì bóng ma tâm lý mà giải ngũ, không ngờ lại là Lục Huấn.
"Này, Tam Xuyến, rốt cuộc cái thứ con đưa là cái gì vậy? Có liên quan gì đến việc con giải ngũ, trừ khử kẻ muốn hại c.h.ế.t con vậy?"
Lục Kim Xảo nghe mà đầu óc choáng váng, chỉ miễn cưỡng hiểu được Lục Huấn năm xưa vì b.ắ.n c.h.ế.t người muốn hại mình, do quan hệ quá tốt nên mới để lại bệnh tâm lý rồi giải ngũ. Bà ta không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến việc kết hôn, có gì mà phải nói ra.
Quan trọng nhất là, bà ta nghe mãi mà chẳng hiểu Lục Huấn rốt cuộc đã ký cái thứ gì. Bà ta tò mò lắm, thấy không khí trên bàn lạnh đến đáng sợ, cố nuốt nước bọt, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Không có gì đâu, cô ạ, chỉ là một bản cam kết tiền hôn nhân có lợi cho Tinh Tinh thôi." Lục Huấn cười nhạt, đáp lời.
"Cam kết tiền hôn nhân? Còn có thứ này nữa sao?" Lục Kim Xảo tò mò: "Cam kết những gì vậy?"
"Khụ." Thấy Lục Kim Xảo sắp lạc đề, ông cụ Lục khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn bà ta.
Lục Kim Xảo nhận được ánh mắt của bố mình, lại nhìn những người nhà họ Lê im lặng xung quanh, lập tức không dám hỏi thêm nữa. Nhưng bà ta nhịn nói chuyện lâu quá rồi, lúc này có chút nhịn không được, bèn nhìn sang Thẩm Phương Quỳnh:
"Chị Thẩm, Tam Xuyến đúng là tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi. Chị xem A Phóng nhà chúng tôi, còn nhỏ hơn Lục Huấn một tuổi mà năm ngoái cũng đã kết hôn rồi. Nó mà còn chần chừ nữa, sang năm là hai mươi tám ba mươi tuổi rồi, lúc đó mà kết hôn, người ta lại còn bàn tán có phải nó lấy vợ hai hay không."
"Nhà chúng tôi á, thành ý là rất đủ rồi. Chị xem, sau khi kết hôn hai đứa chúng nó cũng ở cạnh nhà chị, gần gũi như thế thì chị cũng có thể trông nom được đúng không?"
"Kết hôn sớm á, thật ra cũng có cái lợi của kết hôn sớm. Tôi biết, Tam Xuyến nó á, đến giờ vẫn còn là trai tân..."
"Khụ khụ khụ...!!" Trên ghế đẩu nhỏ, Lê Hà Dương đang giả vờ uống nước để lén nhìn tờ giấy đã rơi vào tay mẹ và thím hai, nghe thấy câu này, cậu phun thẳng ngụm nước trong miệng ra.
Lục Huấn hơi nghiêng mặt, coi như không phải nói mình, anh đã đánh giá thấp sự vô tư của Lục Kim Xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-185.html.]
"Lời Kim Xảo nói cũng có lý." Đến lúc này, Thẩm Phương Quỳnh không thể không lên tiếng nữa, bà cũng cảm thấy, Lục Huấn đã thể hiện đủ thành ý, dám thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ của mình. Dù sau này cậu ấy thế nào, ít nhất hiện tại là nghiêm túc.
Cuộc sống là của hai người, hôn nhân dựa vào vun vén để duy trì, bà và Lê Vạn Sơn bao nhiêu năm nay cũng có không ít lần mâu thuẫn.
Thẩm Phương Quỳnh luôn cởi mở, có thứ này của Lục Huấn, bà chỉ lo lắng con gái mình sau này có buông bỏ được hay không, nhưng đó đều là chuyện của sau này. Bà sẽ cố gắng sống lâu, sống đến ngày con gái có chỗ dựa mới.
"Anh Lục, nhà các người đã xem ngày chưa? Nhà tôi gả con gái, tiền thách cưới này nọ cũng không quan trọng lắm, chỉ cần xem tâm ý của nhà trai. Các người coi trọng Tinh Tinh, cho nhiều một chút thì lúc đó tôi cũng sẽ cho con bé mang về hết làm của hồi môn, của hồi môn cũng sẽ không thiếu của nó."
"Cho nên những thứ này đều không quan trọng, chỉ là ngày dạm ngõ và ngày cưới, các người đã định chưa?"
"Có có, cái này nhất định phải định rồi, nếu không thì vừa nãy tôi cũng không dám mở lời." Thẩm Phương Quỳnh đã đồng ý, ông cụ Lục vội vàng trả lời ngay. "Thứ Hai tuần trước tôi đã đi chùa một chuyến, tìm đại sư Phổ Ninh chuyên xem ngày lành tháng tốt để xem mấy ngày, ngày dạm ngõ, ngày cưới đều ghi trên này, ông Lê em dâu xem thử nhé."
Vừa nói, ông cụ Lục vừa lấy từ trong túi quần ra tờ giấy đỏ được bọc trong túi ni lông, mở ra xem qua rồi đứng dậy đưa sang.
Thẩm Phương Quỳnh đứng dậy nhận lấy.
Ngày giờ được viết bằng bút lông, nên làm gì kiêng làm gì đều ghi rõ ràng.
Ông cụ Lục đã tìm người xem ba ngày, ngày dạm ngõ gần nhất là ngày 19 tháng 8 âm lịch, tức ngày 7 tháng 10 dương lịch. Sau khi dạm ngõ là kết hôn, ngày 23 tháng 8 âm lịch, tức ngày 11 tháng 10 dương lịch tổ chức hôn lễ.
Ngày thứ hai thì cách đó một tháng, dạm ngõ vào ngày 15 tháng 9 âm lịch, tức ngày 1 tháng 11, hôn lễ vào ngày 22 tháng 9, ngày Lập Đông, tức ngày 8 tháng 11 dương lịch.
Lê Thừa liếc mắt nhìn theo, ngay lập tức nhướng mày lên tiếng: "Ngày cưới gần nhất là 11 tháng 10?"
"Tính ra chỉ còn hai tháng nữa!" Hà Lệ Quyên buột miệng.
Trước đó nhà họ Lê đã xem qua thứ của Lục Huấn, Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ xem xong cũng không còn ý kiến gì về việc họ kết hôn sớm, ngay cả Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân cũng im lặng.
Đều là đàn ông, nhìn vào bản thỏa thuận này mà suy ra, họ không thể nào ký được. Lòng người dễ thay đổi, Lục Huấn đã suy tính mọi mặt cho Lê Tinh, nhưng lại không hề nghĩ cho bản thân mình, lỡ như sau này Lê Tinh thay lòng đổi dạ thì sao?