Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:20:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Lê Tinh không kìm được nhớ lại đêm hôm đó bên bờ sông khi anh định hôn cô. Những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu, Lê Tinh càng đỏ mặt hơn, dường như vành tai cũng sắp bốc khói.

Nhắm mắt lại không cảm nhận được thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "Xong rồi."

Lê Tinh theo bản năng mở mắt: "Xong rồi à?"

"Ừ, trứng nguội rồi, nhưng mắt em đã đỡ sưng hơn, lát nữa hết đỏ là ổn thôi."

Hai quả trứng nguội nhanh, chỉ khoảng mười phút đã hết hơi nóng, Lục Huấn ngồi lùi về ghế lái, lấy khăn bọc hai quả trứng lại, cất vào túi đựng tài liệu trong ngăn chứa đồ, nhìn vào mắt Lê Tinh trả lời.

"Ồ."

Lê Tinh đưa tay sờ lên mắt, nhẹ nhàng chớp chớp, không biết là do tâm lý hay quả trứng thực sự có tác dụng, cô cảm thấy mắt quả thực dễ chịu hơn nhiều, không còn nặng và khô nữa.

Nhưng trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hụt hẫng. Kể từ sau lần anh nói đã đường đột với cô, xin lỗi cô; nên hiện tại anh chỉ nắm tay cô chứ không còn hành động thân mật nào khác.

Ở nhà anh Vũ Tiến trong thôn Tiên Thủy, anh đã đến gần cô, nhưng lúc đó Cát Cát lại tỉnh giấc.

Sau đó anh đưa đón cô sớm tối, còn cùng nhau đi mua sắm, nhưng anh đều rất đúng mực, không có ý định thân mật hay muốn hôn cô nữa.

Vừa rồi hai người gần gũi như vậy, mắt cô nhắm nghiền, mặt ngẩng lên, đúng là tư thế hôn lý tưởng nhất như trong sách đã viết, thế mà anh dường như chẳng hề có chút ý nghĩ nào.

Sách nói, đàn ông một khi đã nếm thử môi phụ nữ, sẽ luôn nhớ nhung.

Chẳng lẽ anh không nhớ nhung cô sao?

Hay là cô không đủ sức hấp dẫn với anh?

Nhưng đêm đó anh hôn cô mãnh liệt như vậy, còn để lại dấu răng trên môi cô cơ mà. Khiến cô còn nằm mơ nữa chứ.

Hay là do đêm đó cô đẩy anh ra, sau đó Cát Cát lại đột nhiên tỉnh giấc, khiến anh sợ hãi nên không dám hôn nữa?

Hình như trong sách có nhắc đến việc đàn ông dễ bị hoảng sợ, nhưng cái hoảng sợ đó chẳng phải là chỉ khi "làm chuyện ấy" sao?

Hôn cũng bị sao? Nhưng anh không đến mức nhát gan như vậy chứ?

"Em thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không? Nếu vẫn khó chịu thì lát nữa đi qua hiệu thuốc anh mua thuốc cho em nhé?" Thấy Lê Tinh vừa sờ mắt vừa im lặng, Lục Huấn tưởng cô vẫn còn khó chịu, liền hỏi han.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-190.html.]

"Hả? Không ạ, em thấy dễ chịu hơn nhiều rồi." Lê Tinh hoàn hồn, buột miệng đáp, bỏ tay xuống nhìn anh.

"Sao thế?" Lục Huấn nhận ra ánh mắt có phần khác lạ của cô, bèn hỏi.

"Không có gì." Lê Tinh lắc đầu, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Chuyện này khó mà hỏi thẳng ra được, nếu đúng là như vậy thì anh sẽ tổn thương lòng tự trọng.

Nếu không phải, lại thành ra cô suy diễn lung tung.

Thôi vậy, dù sao đang yêu nhau, không hôn cũng chẳng sao. Hơn nữa, nếu anh không chủ động, cô... cô chủ động cũng không phải là không được.

Đêm đó thử một lần, cảm giác cũng... không tệ?

Lê Tinh liếc nhìn đôi môi của Lục Huấn, sáng nay anh ăn hoành thánh cá viên cùng cô, có thêm ớt đặc biệt của quán, anh không ăn cay giỏi lắm, nên lúc này đôi môi trông đỏ hơn bình thường.

Trông có vẻ rất dễ hôn?

"Ờm, cũng nên đi rồi chứ nhỉ? Không phải đã hẹn với bên phòng quản lý nhà đất lúc 7 giờ 40 sao? Giờ mà lái xe qua đó chắc muộn mất?"

Nhận ra mình vừa nghĩ gì, Lê Tinh xấu hổ đến đỏ cả vành tai, cô vội vàng lên tiếng giục Lục Huấn lái xe nhanh lên. Có lẽ khi xe chạy rồi, cô sẽ không còn những suy nghĩ vớ vẩn đó nữa.

"Không sao, giờ lái xe qua đó là vừa." Lục Huấn đưa tay xem giờ, tay kia vào số, khởi động xe.

Xe chạy ra khỏi khu tập thể, hướng về phía phòng uản lý nhà đất. Trên đường, Lê Tinh vì hồi nãy nghĩ lung tung nên có chút ngượng ngùng, nhất thời không nói gì.

Lục Huấn liếc nhìn cô, nhớ đến cử chỉ tay mà cô làm lúc mới đến nhà họ Lê hôm qua, tối về anh trằn trọc mãi không hiểu ý nghĩa cụ thể của nó là gì. Cô ra hiệu khá nhanh, ngoài bông hoa cuối cùng, hình như ở giữa có một trái tim?

Trái tim có phải là ý anh đang nghĩ không?

Nhưng mà, lúc đó có nhiều người như vậy, nhà họ Lê chắc chắn hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cô dám táo bạo như vậy sao?

"Tinh Tinh, em có thể nói cho anh biết, cử chỉ tay em làm hôm qua là có ý gì không?" Lục Huấn gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Lê Tinh hỏi.

"Hả?" Lê Tinh quay đầu lại, mất một lúc mới nhớ ra anh đang hỏi gì.

"Cái đó à..."

Lê Tinh lảng tránh ánh mắt, cô cũng không biết sao hôm qua mình lại can đảm như vậy, dám làm động tác đó trước mặt mọi người.

"Ý là bảo anh phải thể hiện cho tốt đấy." Lê Tinh ấp úng đáp. Lục Huấn khẽ nhướng mày, liếc nhìn cô: "Chỉ vậy thôi sao?" "Đương nhiên rồi, chứ còn gì nữa?"

Loading...