Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:21:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt đen của anh lộ rõ vẻ không tin và có chút ẩn ý, Lê Tinh rõ ràng không nói sai, nhưng khi chạm phải ánh mắt đầy hứng thú của anh, trong lòng cô bỗng thấy không thoải mái, không dám nhìn anh nữa.

"Chữ 'tâm' ở giữa, không phải là nói em thích anh sao? ... Là người yêu của em!"

"Em, em, em sao có thể công khai bày tỏ tình cảm với anh được chứ? Bị phát hiện, em còn mặt mũi nào nữa?" Lê Tinh quay sang nhìn anh, mắt mở to, có chút luống cuống. Cô tưởng mình dùng ngôn ngữ ký hiệu với anh đã là rất táo bạo rồi, không ngờ anh còn nghĩ xa hơn.

Lục Huấn đoán sai, ban đầu còn hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy phản ứng sinh động của Lê Tinh, trong lòng bỗng vui vẻ. Anh cố tỏ ra nghiêm túc: "Ra là vậy, là người yêu à, được, anh biết rồi."

Dừng một chút, anh lại không nhịn được cười: "Nhưng mà người yêu cũng không tệ, anh chưa từng nghe em gọi anh như vậy."

"... Họ yêu nhau không phải đều gọi như vậy sao?" Lê Tinh mân mê ngón tay, lúng túng nói.

"Vậy à? Anh không rõ lắm."

Hai tai cô đỏ ửng, Lục Huấn không trêu chọc cô nữa, chỉ mỉm cười tập trung lái xe.

Anh không nói nữa, Lê Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mím môi.

Cô "thích" anh sao?

Anh giỏi đoán thật đấy, sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ? Nhưng mà, nếu lúc nãy để anh hiểu lầm thì anh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Lê Tinh bỗng thấy tò mò, biết thế lúc nãy cô đừng giải thích vội.

Buổi sáng xe cộ tương đối đông, đủ loại xe buýt, xe điện, may mà không bị tắc đường. Bảy giờ ba mươi tám phút, xe đến trước cửa phòng quản lý nhà đất.

Anh Hoàng mà Lục Huấn hẹn gặp lúc này đang đợi sẵn trong văn phòng. Lục Huấn đi vào, Lê Tinh lấy sổ đỏ, chứng minh thư, sổ hộ khẩu ra, chẳng mấy chốc, mấy con dấu đóng "cộp cộp", căn nhà ở đường Hoa Đình chính thức thuộc về Lê Tinh.

Lúc nhận lại sổ đỏ, Lê Tinh vui như mở cờ, giống như vừa càn quét ở cửa hàng bách hóa lúc sáng sớm.

Cô cầm sổ đỏ xem đi xem lại con dấu và tên trên đó, có chút không nỡ cất vào túi. Trên đường đến bách hóa tổng hợp số sáu làm việc, khóe môi cô luôn cong lên.

Nhà cửa, tuy không phải do cô tự mình mua, nhưng đây cũng là đồ của cô. Sau này nếu cãi nhau với Lục Huấn, cô có thể nói thẳng: Anh ra ngoài đi, tạm thời em không muốn nói chuyện với anh, em muốn ở một mình trong nhà của em! Nghĩ đến thôi, cô đã thấy không còn sợ cãi nhau nữa.

Cô không khỏi hỏi Lục Huấn: "Chiều nay chúng ta đến xem nhà nhé?"

"Ừm, em muốn đi xem sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-191.html.]

"Nếu em muốn đi, chiều nay tan làm anh sẽ đưa em đến đó, tiện thể nói chuyện với họ về ý tưởng của em. Chắc là ngày kia, đội sửa sang sẽ đến làm việc."

"Nhanh vậy đã đến làm việc rồi sao?"

Hôm qua, Lê Tinh buồn bã vì Lê Thừa chỉ về có một ngày đã đi rồi, nên không nhớ hỏi Lê Hà Dương về việc sau khi cô lên lầu, Lục Huấn đã nói chuyện với gia đình thế nào.

Đến giờ, cô chỉ biết là cô và Lục Huấn đã định ngày cưới, những chuyện khác như Lục Huấn đã thuyết phục gia đình thế nào để họ đồng ý cho hai người kết hôn sớm, rồi chuyện tổ chức đám cưới, sửa sang nhà cửa, cô đều chưa rõ.

"Vậy chiều nay sau khi anh tan làm, chúng ta đến đó xem thử, thực ra căn biệt thự cổ đó bây giờ trông đã rất đẹp rồi, chắc không cần sửa sang nhiều."

"Ừ, chiều nay em xem thử, xem chỗ nào cần giữ lại, chỗ nào cần sửa chữa, hoặc là giữ nguyên hiện trạng rồi tân trang lại."

Lê Tinh gật đầu đáp: "Được."

Phòng quản lý nhà đất và bách hóa số sáu ở gần nhau, vừa nói chuyện đã đến nơi.

Hôm nay ở phòng quản lý nhà đất hơi mất thời gian, lúc này đã đến giờ làm việc, cửa sau của tòa nhà vắng tanh.

"Vậy em vào đây, anh cũng đi làm đi, nếu trưa nay có tiệc phải uống rượu thì anh ăn thêm chút thức ăn rồi hãy uống nhé, nếu không sẽ rất khó chịu."

Lê Tinh nhìn đồng hồ, vì đã xin nghỉ phép nên cô không vội vàng lắm, dặn dò xong với Lục Huấn mới mở cửa bước xuống xe.

Lục Huấn lúc này nhớ ra chuyện gì đó, gọi cô lại: "Khoan đã, Tinh Tinh."

"Hả?" Lê Tinh theo bản năng quay đầu nhìn anh. "Sao vậy?"

Lục Huấn nhìn cô, lấy chiếc ví da màu đen anh luôn mang theo bên người từ trong túi quần ra, rút một tấm thẻ mỏng từ trong đó.

"Đây là hôm trước mua nhà, lúc đến ngân hàng rút tiền, nhân viên ngân hàng làm cho anh, nói là thẻ tín dụng gì đó, bây giờ đang được quảng bá sử dụng ở một số bách hoá tổng hợp và cửa hàng lớn ở Ninh Thành."

"Thẻ này có hạn mức năm nghìn tệ, anh đã gửi thêm năm nghìn tệ vào, tổng cộng có thể quẹt mười nghìn tệ, có thể quẹt hết một lần, cũng có thể chia ra nhiều lần, cũng có thể đến chi nhánh ngân hàng gần đây rút tiền mặt, chiều nay chúng ta phải đến đường Hoa Đình xem nhà, chắc không đi mua sắm được, nếu trưa nay em muốn đi mua sắm thì cứ quẹt thẻ này."

"Anh làm thẻ tín dụng à?"

Lê Tinh cúi đầu nhìn tấm thẻ Lục Huấn đưa, một tấm thẻ từ mỏng, mặt thẻ có màu đỏ và vàng, Lê Tinh không xa lạ gì với tấm thẻ này, vì đây là loại thẻ mà các ngân hàng và bộ phận tài vụ của một số cửa hàng bách hoá đang kết nối nghiệp vụ.

Mới bắt đầu quảng bá nên thủ tục luôn rườm rà phức tạp. Người dùng thẻ chỉ cần ký tên trên hóa đơn mua hàng là được, nhưng bên thủ quỹ đối chiếu chi tiêu lại rất phức tạp, vừa phải đối chiếu với thu ngân ở dưới lầu, vừa phải gọi điện thoại đến ngân hàng để đối chiếu trương mục chi tiêu.

Mấy hôm trước, cô bạn đồng nghiệp Phương Tình còn đau đầu vì chuyện này, nói may mà loại thẻ này chưa được sử dụng rộng rãi, nếu không cô ấy sẽ phát điên mất.

Loading...