Lúc đó, Lê Tinh đã trả lời cô ấy: "Cô muốn dùng cũng chưa chắc đã được đâu, loại thẻ này mấy ngân hàng lớn tổng cộng mới phát hành một nghìn thẻ, hiện tại đều đưa cho những khách hàng lớn của ngân hàng, phải giàu có hoặc có địa vị mới có, chúng ta là dân thường, nếu không phải làm kế toán, thủ quỹ ở bách hóa tổng hợp số sáu thì cũng không được thấy loại thẻ này."
Kết quả, bây giờ cô lại được thấy? Lại còn là thẻ vàng?
"Thẻ này đưa cho em để quẹt?" Lê Tinh có chút không dám tin nhìn Lục Huấn.
"Ừ, đưa cho em để quẹt." Lục Huấn mỉm cười gật đầu. "Ngân hàng nói loại thẻ này dùng rất tiện lợi, lại an toàn hơn mang theo tiền mặt, chỉ cần ký tên anh khi quẹt thẻ là được, em thử xem, xem có đúng là tiện lợi như vậy không, nếu thật sự tiện lợi như vậy thì anh sẽ làm thêm mấy cái, sau này ra ngoài cũng tiện hơn."
Làm thêm mấy cái...
Đây có phải là cải thảo đâu, muốn mua là mua, muốn làm là làm được.
Lê Tinh thầm nghĩ, rồi lại nghĩ đến số tiền Lục Huấn có thể đang có trong tài khoản, đúng là muốn làm là làm được thật, cô không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm tấm thẻ mỏng trên tay, muốn nhận lại có chút không dám nhận.
Chuyện này không giống như hai người đi mua sắm rồi anh trả tiền, đây là anh trực tiếp đưa tiền cho cô tiêu.
Đưa tiền cho cô tiêu, đưa tiền cho cô tiêu... Hình như, cũng không khác gì nhau, nhà cũng nhận rồi, một tấm thẻ cũng không phải là không thể nhận? Còn hơn hai tháng nữa là kết hôn rồi mà, phải không?
Anh đã nói rồi, của anh chính là của cô? Coi như là cô tiêu tiền của mình trước?
"Thẻ này thật sự đưa cho em quẹt sao? Vậy nếu em quẹt hết thì sao?" Lê Tinh siết chặt tay, thăm dò hỏi. "Cái đó, anh biết đấy, em có bao nhiêu tiền cũng có thể tiêu hết..."
Lê Tinh đưa tay lên vuốt tóc mai, có chút chột dạ, cô là người quản lý sổ sách, nhưng sổ sách của bản thân thì lại rối tinh rối mù, hoàn toàn không kiểm soát được, có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, nên mỗi lần ra ngoài tiền bạc của cô đều được kiểm soát chặt chẽ, như vậy có thể tránh tình trạng cuối tháng không có tiền tiêu.
Tuy trước đó Lục Huấn luôn nói sau khi kết hôn sẽ đưa hết tiền cho cô, nhưng thực ra cô không yên tâm lắm, sợ đưa cho cô là hết sạch.
Tấm thẻ này có hạn mức năm nghìn tệ, anh còn tự mình gửi thêm năm nghìn tệ vào, thoạt nghe thì có vẻ nhiều tiền, gần bằng hai năm lương của cô, nhưng thật sự đưa cho cô tiêu, khả năng cô tiêu hết cũng không phải là không có.
"Tiêu hết thì anh lại gửi vào." Lục Huấn vừa nghe đã hiểu ý cô, anh thản nhiên nói.
Thực ra anh chọn cách gửi trước năm nghìn tệ vào, cũng là vì lo lắng số tiền trong thẻ không đủ cho cô tiêu. Năm nghìn tệ nghe có vẻ nhiều, nhưng nếu cô mua vài món trang sức tử tế, rồi quần áo, giày dép, túi xách, thì quẹt mấy lần là hết.
Anh từng sống ở Thượng Hải một năm, cũng nghe nói đến chuyện tiêu xài của các phu nhân giàu có, so với họ, cô đã mua sắm rất tiết chế rồi, những món đồ đắt tiền cô đều không dám đụng vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-192.html.]
"Tinh Tinh, tấm thẻ này là để cho em tiêu, tiêu hết cũng không sao."
"Thật sao? Anh không để ý thật sao?" Lê Tinh lập tức nhìn Lục Huấn.
"Thật, không để ý."
Cô vẫn còn hơi đỏ mắt, liếc nhìn anh, vẻ thăm dò rất rõ ràng, Lục Huấn bật cười, gật đầu chắc chắn với cô, nắm lấy tay cô nhét tấm thẻ vào.
"Anh đưa thẻ cho em là để em tiêu, không được suy nghĩ nhiều, cứ mạnh dạn tiêu, tiêu hết thì thôi, không sao cả, tiền anh sẽ kiếm."
"Thôi, đi làm đi, người yêu của em bây giờ cũng phải đi kiếm tiền rồi."
"Ồ."
Lê Tinh nhìn tấm thẻ trên tay, rồi lại liếc nhìn anh.
Hôm nay anh vẫn mặc áo sơ mi trắng như hôm qua, chỉ là chiếc áo hôm nay đơn giản hơn hôm qua, chiếc áo hôm qua hình như có thêu hình con hạc trắng ở cổ áo, chiếc áo hôm nay thì trơn tru.
Cổ áo cũng chỉ cài một cúc, vừa vặn để lộ yết hầu gợi cảm, đôi mắt đen nhánh của anh lúc này nhiễm ý cười, như có ánh sáng lấp lánh bên trong.
Anh thật sự rất đẹp trai, ừm... Vừa rồi lúc anh đưa thẻ cho cô có bộ dáng tiêu sái cùng nụ cười trên môi, hình như còn đẹp trai hơn.
"Vậy em đi nhé?" Lê Tinh khẽ nuốt nước bọt, nhìn anh hỏi. "Ừ, đi đi, chiều nay anh đến đón em." Lục Huấn lại gật đầu.
"Ồ, vâng." Lê Tinh đáp, cầm lấy tấm thẻ rồi đưa tay mở cửa xe, lúc chân sắp chạm đất, cô nhìn trước ngó sau, cả cửa sau toà nhà bách hoá vắng tanh, không một bóng người.
Lúc này làm gì cũng không ai nhìn thấy.
Cô không khỏi quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Hôm nay trời không có nắng, ánh sáng trong xe không sáng như mọi khi, nhưng ngũ quan của anh vẫn rất rõ nét, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, còn có, đôi môi mà lúc nãy cô đặc biệt chú ý, đường nét cũng rất rõ ràng...
"Lục Huấn." Lê Tinh không nhịn được gọi anh. "Hả?"
Lục Huấn theo bản năng đáp lại, đang định hỏi cô sao vậy, thì thấy bóng dáng trước mặt lóe lên, cô nhào đến, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại chạm vào môi anh.