Hơn tám giờ sáng, đường phố đông đúc xe cộ, tiếng ồn ào vang lên, tiếng chuông xe đạp leng keng trên vỉa hè, tiếng xe bus cán qua nắp cống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe inh ỏi.
Nhưng cửa sau của tòa nhà bách hóa lại vắng vẻ yên tĩnh, thỉnh thoảng có nhân viên hậu cần của tòa nhà vội vã vào kho lấy hai thùng hàng rồi vội vàng mang ra quầy hàng phía trước.
Dưới bóng cây râm mát, chiếc xe Jetta màu đen lặng lẽ đậu ở đó, cửa ghế phụ đóng kín, cửa ghế lái lại hé mở.
Lục Huấn dựa lưng vào ghế lái, mắt nhìn về phía cửa sau, trong đầu những hình ảnh nóng bỏng cứ như tua chậm phim.
Cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào người anh, lớp áo mỏng manh, đường cong hiện ra rõ nét, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đôi môi mềm mại áp vào môi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ l.i.ế.m qua khe môi, rồi bất ngờ cắn mạnh vào môi anh...
Hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, hắng giọng, cong môi cười khẽ. Anh thật sự không ngờ, người mà ngày thường chỉ cần nhìn nhau cũng đỏ mặt, hay né tránh, lại chủ động hôn anh.
Có lẽ đêm qua anh suy nghĩ quá nhiều, dục vọng quá mãnh liệt, dù đã tắm nước lạnh mấy lần, vẫn khiến anh phải kìm chế khi đối mặt với cô vào ban ngày, cố gắng tránh thân mật. Nhưng đối mặt với người mình yêu, càng kìm nén thì dục vọng càng mãnh liệt, huống hồ cô đang ở ngay trước mắt, gần như vậy, lại nhỏ nhắn mềm mại như vậy, cứ như anh chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm cô vào lòng, khảm vào cơ thể mà nhào nặn.
Cô còn ngoan ngoãn quá mức, như lúc nãy anh đắp mắt cho cô, bảo cô đừng động đậy, cô thật sự như một đứa trẻ ngoan nghe lời ngồi im, hai đầu gối khép lại, ngẩng đầu lên.
Cô không biết dáng vẻ đó của cô hấp dẫn người khác thế nào, anh đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kìm nén được dục vọng.
Anh không quên chuyện xảy ra ở trước cửa nhà họ Lê.
Hai người mới xác nhận quan hệ ngày hôm sau, anh không muốn người khác nghĩ sự kiềm chế và tôn trọng của anh dành cho cô là giả tạo, đạt được mục đích rồi thì không cần giữ gìn nữa.
Anh kìm nén đến mức khi cô ôm lấy anh, anh hoàn toàn không kịp đề phòng, đầu óc trống rỗng, khi anh chậm chạp đưa tay ra định ôm lấy cô đáp lại, thì cô đã cắn anh một cái rồi nhanh chóng xuống xe chạy mất.
Bên tai chỉ còn lại câu nói "Em đi làm đây" xen lẫn tiếng cửa xe đóng sầm, anh theo bản năng mở cửa xe định đuổi theo, nhưng thấy cô chạy hớt ha hớt hải, đi giày cao gót đến mức loạng choạng, sợ cô ngã nên đành thu chân về, chỉ nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cửa sau.
Anh đưa tay lên xoa chỗ Lê Tinh vừa cắn trên khóe môi, hơi ướt một chút, cô cắn rất nhẹ như mèo con khẽ cào, không để lại dấu vết gì, chỉ thấy hơi ngứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-193.html.]
Nhưng cũng đủ khiến anh bất ngờ rồi.
Lục Huấn lại cười khẽ, điện thoại trên xe lúc này đổ chuông, anh đưa tay mở ngăn chứa đồ, cầm điện thoại lên nghe máy.
Là ông chủ Thái gọi đến.
"Anh Thái, có chuyện gì vậy?" Lục Huấn đưa tay đóng cửa xe, lại nhìn về phía cửa sau, đổi tay cầm điện thoại, từ từ khởi động xe.
Ông chủ Thái nói về chuyện của Thường Hùng, Kim Bưu và lô thép phế liệu đó.
"Cậu Lục, cậu biết chuyện của Thường Hùng và Kim Bưu rồi chứ? Tối qua Thường Hùng dẫn theo một đám người đến quán bar Thiên Địa phá rối, Kim Bưu bị một tên đàn em của gã ta đ.â.m một nhát, bây giờ Thường Hùng đang bị điều tra, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, phải xem Kim Bưu có chịu bỏ qua hay không."
"Vạn Gia Bảo thì cậu biết rồi đấy, quen làm người hòa giải, ông ta muốn nhường phần của mình cho Kim Bưu để đổi lấy Thường Hùng..."
"Đổi lấy Thường Hùng?" Lục Huấn khẽ nheo mắt, nhanh chóng hỏi lại: "Ông chủ Kim bị thương à? Anh ấy sao rồi? Tỉnh lại chưa?"
"Chuyện này tôi cũng chưa rõ, cậu Lục, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
"Được, gặp nhau ở bệnh viện."
***** "Phù!"
Lê Tinh chạy một mạch từ cửa sau lên tầng bốn, mãi đến khi ngồi vào chỗ làm việc, tim cô vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hơi thở có chút gấp gáp.
Cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hai mươi hai năm qua ngoài việc thích đọc tiểu thuyết ngôn tình ra, cô chưa từng làm chuyện gì táo bạo, nhưng hôm nay lại dám chủ động hôn người khác, cắn anh một cái, lại còn cắn rất mạnh nữa chứ!
Như thể mượn được can đảm từ trời vậy.
Thở phào nhẹ nhõm để ổn định lại hơi thở và cái nóng trên mặt trên người, cất túi xách vào tủ, sau đó tiện tay cầm một tờ báo lau bàn, vừa lau vừa không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trên xe.