"Em xem qua các khoản chi của chị, thiếu hoá đơn thì không đáng kể, chủ yếu là vấn đề ở chỗ mua sắm này..." Lê Tinh ngừng lại, đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn về phía chị Trương, hạ giọng xuống: "Chị Trương, văn phòng phẩm bên Đông Vượng Lai, kế toán bên đó hình như tên là Tiểu Canh..."
"Tinh Tinh!" Sắc mặt chị Trương biến đổi, vội vàng cắt ngang lời Lê Tinh.
Chị ta không ngờ Lê Tinh lại bỏ qua mình mà liên hệ trực tiếp với kế toán bên Đông Vượng Lai, càng không ngờ cô lại liên hệ được. Điều này chứng tỏ cô đã điều tra ra sổ sách của mình. Ngón tay chị Trương run run, một lúc sau chị ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười. Chị ta buông tay khỏi vai Lê Tinh, lấy lại xấp hoá đơn từ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi Tinh Tinh, em nói là hoá đơn chi phí có vấn đề phải không? Vậy chị sẽ về kiểm tra lại, bổ sung những thứ thiếu đó, những khoản chi khác chị cũng sẽ rà soát lại, nếu có vấn đề sẽ xử lý ngay."
"Vậy thì làm phiền chị rồi ."
Lê Tinh mỉm cười, không ngăn cản chị Trương lấy lại xấp hoá đơn.
Chuyện của chỉ Trương đối với Lê Tinh chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ. Cô nghĩ sau lần này, chị Trương sẽ không dám đưa những khoản chi có vấn đề cho mình nữa. Còn về phía trạm thu mua phế liệu, tạm thời chị ta cũng sẽ không dám làm gì.
Nhưng chuyện muốn đổi trưởng trạm, cô phải nhắc nhở Lê Hà Dương một tiếng.
Lê Tinh ghi nhớ việc này trong lòng, cúi đầu tiếp tục công việc. Phương Tình ngồi bên cạnh, sau khi chị Trương rời đi một lúc, liền tiến lại gần cô nói:
"Tinh Tinh, vừa rồi cô không nên cãi lại chị Trương như vậy. Tôi đã nói với cô về mối quan hệ của chị ta với giám đốc rồi mà. Cô phải cẩn thận chị ta trả thù đấy. Tôi nghe Tiểu Tĩnh kể, chị ta rất biết cách chơi xấu người khác. Tiểu Tĩnh làm việc dưới trướng chị ta mấy năm trời, giờ bị đè nén đến mức chỉ có thể làm chân chạy vặt thôi."
Lê Tinh không tiện nói với Phương Tình rằng đây là chị Trương cố tình thử mình, nếu cô thuận theo ý chị ta mới là lên thuyền của giặc.
May mà cô đã có sự chuẩn bị từ trước. Khi phát hiện văn phòng phẩm Đông Vượng Lai giao đến kém chất lượng hơn trước, cô đã nhờ một chị bên bách hoá số hai liên hệ với cháu trai của chị ấy đang làm việc ở Đông Vượng Lai để lấy bảng báo giá nội bộ, đồng thời hỏi được tên kế toán. Nếu không, hôm nay cô thật sự khó mà thoát khỏi người này.
Quả nhiên không thể để người khác nắm thóp mình. Cô chỉ mới tìm chị Trương một lần nhờ giúp vụ phế liệu của Lê Hà Dương mà đã bị chị ta theo dõi rồi.
"Tình Tình, tôi biết rồi. Nhưng mà chuyện chi tiêu này, dù lớn hay nhỏ, hiện tại tuy không có vấn đề gì nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao. Cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta là kế toán nhỏ, bị làm khó dễ thì cùng lắm là vất vả hơn một chút, vẫn hơn là vướng vào vòng lao lý phải không?"
Phương Tình nghe xong thì im lặng, trong lòng thầm may mắn vì mình chỉ là nhân viên quèn, không phải lo lắng gì cả: "Haiz, khó thật, thôi thì cứ nhanh nhanh tìm đại gia mà gả đi cho xong."
Phương Tình lại treo câu "gả cho đại gia" lên miệng.
Lê Tinh nghe thấy thế thì bật cười. Đại gia thì cô xem như tìm được rồi, cũng sắp cưới nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-195.html.]
Nhưng còn vụ hoá đơn chi phí này, chỉ cần có thể tránh được, cô nhất định sẽ tránh.
*****
Buổi sáng hôm đó, trừ việc chị Trương ghé qua một chuyến, còn lại thời gian Lê Tinh dành hết để kiểm tra đối chiếu các khoản chi, làm xong thì vừa đúng giờ ăn trưa.
Nhớ đến việc phải ghé qua bách hoá số hai, Lê Tinh đưa tiền cơm cho Phương Tình, thấy có đồng nghiệp đứng dậy, cô cũng xách túi đi theo ra ngoài.
Dạo này kỹ năng chấm công của cô tăng lên rồi, vừa hay kịp chuyến xe buýt. Sau 18 phút di chuyển, cô đã đến bách hoá số hai.
Lúc này, các chị bán hàng ở tầng một của toà nhà bách hoá đang "trốn" ở quầy ăn trưa, thấy cô đến thì ai nấy đều ngạc nhiên: "Tinh Tinh? Sao trưa nay em lại tới đây? Hôm nay không đi làm à?"
Các chị hỏi liên tục, rồi theo bản năng nhìn ra phía sau Lê Tinh: "Người yêu em đâu?"
"Anh ấy đi làm rồi, không tới." Lê Tinh cười đáp.
"Ơ? Không tới à?" Mấy chị nghe vậy thì thất vọng hẳn. Lục Huấn chỉ cùng Lê Tinh đến bách hoá số hai hai lần, nhưng các chị bán hàng ở đây đều có ấn tượng rất tốt với anh, đúng là người này khéo miệng quá.
Giới thiệu gì anh cũng xem, thỉnh thoảng còn giúp các chị bán hàng, nói còn hay hơn cả các chị. Các chị học được từ anh vài câu, áp dụng với khách hàng khác, đúng là hiệu quả rõ rệt.
Giờ lương của nhân viên bán hàng ở bách hoá số hai bắt đầu liên kết với doanh số, các chị chỉ mong anh đến thường xuyên để học hỏi thêm.
"Bây giờ em không dẫn người yêu theo thì các chị không hoan nghênh em nữa à?" Lê Tinh thấy các chị mặt mày ủ rũ, liền cười trêu chọc.
"Sao lại thế được!" Một chị bán vòng thủy tinh lên tiếng ngay. "Bọn chị vẫn thích Tinh Tinh nhất chứ."
"Hôm nay Tinh Tinh muốn mua vòng hạt à? Để chị chọn cho hay em tự vào xem?"
Một chị vừa dứt lời, các chị khác cũng sôi nổi: "Phải rồi, nhất định là thích cô em xinh xắn, miệng ngọt này rồi, em đến đúng lúc lắm, bên chị mới về mấy mẫu thắt lưng da xịn nè, lần trước em có nói muốn mua cho bố em một cái mà? Qua đây chọn đi."
"Đúng rồi, nhân hôm nay em đi một mình, hay là mua cho anh người yêu cái thắt lưng luôn đi? Người ta nói tặng thắt lưng là để trói chặt người yêu đấy!"
Mua thắt lưng cho Lục Huấn?
Lê Tinh nghe vậy thì trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Được, để em xem thử."